"Cẩn Ngôn, ngươi định đi đâu?"
Sáng sớm hôm sau, khi Ngô Cẩn Ngôn đi qua phòng luyện súng, Khương Tử Tân bát quái đã thò đầu ra hỏi.
"Thính giác của ngươi ngày càng nhạy. Bịt tai nghe rồi mà vẫn cảm nhận được tiếng bước chân." Ngô Cẩn Ngôn xoa xoa đầu nàng.
"Trả lời vấn đề chính chút đi." Khương Tử Tân hừ lạnh.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng, đôi môi đạm mạc phun ra hai chữ: "Từ hôn."
"A? Có phải là tới cái đại gia tộc gì gì đó không?" Khương Tử Tân sự tò mò sớm đã ăn sâu vào máu. Thầm khẳng định hôm nay nếu như Ngô Cẩn Ngôn không trả lời, nàng chắc chắn sẽ bám theo cô.
"Đúng vậy."
Ngô Cẩn Ngôn cười nhạt. Kể từ khi có nhận thức, cô đã biết tới sự tồn tại của cái hôn ước kì lạ mà ông nội tạo nên cho cô.
Hôn ước giữa hai người con gái? Mà cô phải đóng vai 'hôn phu'...
Kì lạ, nhưng đây là sự thật.
Vài năm trước, Ngô Cẩn Ngôn qua lời của mẹ hiểu rõ vài chuyện. Ông nội cô thời trẻ cứu sống một doanh nhân bị đối thủ làm ăn bắn trọng thương. Cuối cùng lão ông đó sống chết đòi lập hôn ước, dù trai hay gái đều chấp nhận.
Đúng là một lão ông làm nghề kinh doanh quyết đoán. Thậm chí đem cả cháu gái bảo bối của mình ra làm vật cá cược. Nhất ăn cả ngã về không.
Giờ thì nhìn xem, cháu gái bảo bối của ông ấy đang phải đối mặt với 'hôn phu' đồng dạng là nữ đây này.
Ngô Cẩn Ngôn biết gia thế của họ tuyệt nhiên không phải chuyện đùa. Có rất nhiều người muốn chen một chân vào làm cháu rể, vừa vặn ké chút tài sản trong kho tài sản đồ sộ của đại gia tộc kia. Hơn nữa cháu gái của Tần lão gia tử là người được ông ân sủng nhất. Hiện tại cũng là người nắm quyền ở Tần gia.
Tần đương gia? Tần ngự tỷ? Tần chủ tịch? Tần tổng?
Ngô Cẩn Ngôn tặc lưỡi, dù có là ma hay là quỷ, cô cũng không sinh hứng thú với vị hôn thê này.
Ước nguyện cả đời của cô chỉ là hướng về Tổ quốc. Giải quyết khó khăn, âm thầm hy sinh để mọi người có cuộc sống ấm no.
Đó là việc mà một đồng chí quân nhân nên làm.
***
Xe bus dừng lại tại trạm. Ngô Cẩn Ngôn khoác theo balo xuống xe, vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Trên tay vẫn cầm theo tờ giấy mà ông nội giao cho cô: Khu biệt thự số 5, tiểu khu B thành phố A.
Ngô Cẩn Ngôn sớm đã nhận được sự ân chuẩn của ông nội đối với việc đến Tần gia từ hôn. Ông nội cô xuất thân là bộ đội, tư tưởng có chút bảo thủ, ông cũng không chấp nhận để cô và chất nữ nhà họ Tần kết hôn.
Mặc dù hiện nay xu thế kết hôn đồng tính ngày càng tăng, song Ngô lão gia tử vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, căn bản không hề muốn dung nạp chúng vào trong đầu.
***
Chừng nửa giờ sau, Ngô Cẩn Ngôn thủy chung đi đi lại lại trước cánh cổng có ghi số nhà.
Không sai, chính là biệt thự này...
Đây là tiểu khu cao cấp nhất thành phố A sầm uất. Toàn bộ biệt thự được xây theo kiến trúc châu Âu, tựa như tòa thành che giấu non xanh nước biếc ở trong đó, thần bí mà tràn đầy khí chất vương giả quý tộc.
Hai bên trái, phải còn có mấy biệt thự. Măc dù Ngô Cẩn Ngôn là người không có ý niệm về tiền bạc, nhưng cũng hiểu những biệt thự này là độc nhất vô nhị, vô cùng giá trị.
"Cô rốt cuộc đang làm gì?" Một người đàn ông mặc âu phục, bên tai đeo thiết bị liên lạc hướng Ngô Cẩn Ngôn quát. Bởi vì hắn nhận ra cô đã đứng đây rất lâu rồi.
Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn người đàn ông nọ. Thầm đánh giá hôn thê mà cô muốn từ quả thực giàu có, đến cả trang phục của bảo an cũng là loại chất liệu tốt như vậy.
"Tôi đến tìm người." Thu liễm ánh mắt dò xét, Ngô Cẩn Ngôn khôi phục vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt, hướng người đàn ông trả lời.
"Tìm người." Gã bảo an đương nhiên không tin. Hắn hất cằm hỏi: "Tìm ai?"
"Xin hỏi đây là biệt thự của Tần gia phải không?" Ngô Cẩn Ngôn chỉ vào bên trong hỏi.
Gã bảo an cười cợt: "Không phải cô nói tới đây tìm người sao? Thế nào đến tên chủ nhà cũng không biết vậy?"
"Tôi biết ông ấy họ Tần, nhưng tôi không rõ ông ấy có sống ở đây hay không?" Ngô Cẩn Ngôn kiên nhẫn giải thích.
Sắc mặt của gã bảo an trầm xuống: "Mặc kệ cô biết hay không biết. Nhưng tiểu khu này không dành cho hạng người như cô lởn vởn."
"Anh có ý gì? Hạng người như tôi?" Ngô Cẩn Ngôn trời sinh lòng tự trọng cao hơn đầu. Nghe gã bảo an không biết lớn nhỏ