Quả nhiên sau khi nghe xong câu nói đầy tính khiêu khích của Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn lập tức khôi phục hàn khí bức người.
"Cô đúng là..." Oán hận nghiến răng, nửa ngày sau đồng chí Ngô mới thành công phun ra hai chữ. "Điên rồi."
"Giúp tôi lấy cháo đi." Tần Lam ngược lại thờ ơ không chịu để ai kia vào mắt. Trực tiếp vươn ngón tay ngọc ngà chỉ vào cặp lồng đã được đặt sang một bên.
Đồng chí Ngô tức chết.
"Cô muốn thì tự đi mà ăn." Ngô Cẩn Ngôn nổi giận quát. "Nhĩ Tình đâu? Chẳng phải nàng luôn chăm sóc cô chu đáo hay sao?"
"Nhĩ Tình đã đi dùng bữa rồi." Tần Lam chớp chớp đôi mắt to tròn trong trẻo. "Ngôn, giúp tôi lấy cháo đi. Tôi đói."
"Tôi không phải làm công cho cô." Ngô Cẩn Ngôn hừ lạnh. "Tôi tới là muốn nói với cô, sau nhiệm vụ này, chúng ta không liên quan đến nhau nữa. Cảm phiền Tần tiểu thư tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình."
Tần Lam cúi đầu, hai tay siết nhẹ chiếc chăn vô tội.
"Ngôn. Cô biết chân tôi tạm thời không thể dùng được nữa mà. Bạch Tử Hạo... chắc chắn sẽ nhân cơ hội này khi dễ tôi."
Ngô Cẩn Ngôn muốn nội thương.
"Tần Lam, cô đừng đùa nữa. Cô không khi dễ người ta thì thôi. Nào ai dám động tới cô?"
Cái nữ nhân giống như khối băng kia... vừa nhìn liền muốn cách xa trăm mét chứ đừng nói cả gan trêu chọc.
Tần Lam cắn môi: "Ngôn, tôi có từng nói với cô tôi cảm thấy rất tổn thương khi bị bỏ rơi chưa?"
"..."
Ngô Cẩn Ngôn nuốt cục tức vào trong, khó khăn hỏi: "Thì...?"
"Thì thời gian tới... cô ở cạnh làm vệ sĩ riêng cho tôi. Coi như là thanh toán phí tổn thất tinh thần."
"Hay cho câu phí tổn thất tinh thần." Ngô Cẩn Ngôn nổi giận. "Tần Lam, rốt cuộc cô muốn gì ở tôi?"
"Chẳng muốn gì cả." Tần Lam ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
"Cô..." Đồng chí Ngô đáng thương cả ngày chỉ biết dùng tay chân thay cho lời nói. Bởi vậy làm sao có thể trở thành đối thủ của nữ nhân ngày đêm càn quấy thương trường Tần Lam?
"Tôi muốn vào nhà vệ sinh." Đột nhiên, nàng vươn tay níu níu góc áo cô.
Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng cảnh giác nhìn: "Cô lại mưu mô cái gì?"
"Chẳng lẽ thói quen cơ thể cũng là mưu mô sao?" Tần Lam giọng nói mang theo vài tia mất mát.
Im lặng nửa ngày trời, rốt cuộc đồng chí Ngô cũng phải chủ động giương cờ trắng...
Chậm rãi khom người, Ngô Cẩn Ngôn một tay luồn qua lưng nàng, một tay luồn qua khuỷu chân. Nhẹ nhàng nhấc cái nữ nhân còn đang làm nũng phát buồn nôn kia đem vào phòng vệ sinh.
Tần Lam ngàn vạn lần không ngờ Ngô Cẩn Ngôn sẽ dùng cách này. Bởi vậy xuất phát từ băn năng, nàng giật mình vòng tay choàng qua cổ người đối diện.
Ngô Cẩn Ngôn lập tức cứng đơ. Cô trời sinh ghét phải tiếp xúc thân mật với người khác. Thế mà... thế mà hôm nay... họ Tần kia cứ thế ngang nhiên dính chặt vào cô.
Mùi hương thanh mát dễ chịu vui đùa lướt qua chóp mũi...
Mặc dù bên ngoài trời rất lạnh, song trong phòng bệnh cao cấp của Tần đại tiểu thư... bầu không khí tựa hồ rạo rực ngọn lửa không tên...
***
"Có tự làm được không?" Ngô Cẩn Ngôn nhìn quần áo bệnh nhân choàng lên dáng người mảnh khảnh của nàng. Rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi.
"Được." Tần Lam gật gật đầu. "Trước... cô ra ngoài đi đã..."
Ngô Cẩn Ngôn thề... vào đúng khoảnh khắc ấy, cô đã thấy Tần Lam đỏ mặt.
"Còn đứng đó làm gì...?" Tần Lam thẹn quá hóa giận, trắng mắt trừng Ngô Cẩn Ngôn.
Bị người khác châm chọc, lúc này đồng chí Ngô mới giật mình tỉnh ngộ. Khẽ hắng giọng nói: "Xong thì gọi tôi."
"..."
***
Đứng ngoài cửa phòng. Ngô Cẩn Ngôn khó khăn lắm mới có thể khiến bản thân thanh tĩnh lại.
Đây là cảm giác gì? Tựa hồ giống như mang toàn thân cô đi nung chín... Thậm chí trái tim nhỏ bé còn đập không phanh.
Hít sâu một hơi, Ngô Cẩn Ngôn tự trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là do mình nghĩ nhiều mà thôi. Đồng dạng là nữ nhân, Tần Lam có cái gì, cô cũng có cái đó...
Nghĩ tới đây, giống như sực nhớ ra một chuyện. Ngô Cẩn Ngôn len lén cúi đầu xuống nhìn ngực.
Phẳng đến đáng thương...
Thực ra... có những thứ người khác có, còn bạn thì không...
***
Như cũ đem nàng đặt lại lên giường. Ngô Cẩn Ngôn lấy cháo đổ vào bát nhỏ cho nàng.
Vừa lúc này, Nhĩ Tình trở về...
"Tiểu thư, tin tức cô bị thương... Bạch Tử Hạo đã nắm được rồi. Hiện tại hắn đang đứng trước bệnh viện nói muốn thăm cô."
Tần Lam thản nhiên đáp: "Khuyên hắn quay về đi. Còn nữa... đừng để hắn biết chuyện chúng ta tham gia vào phiên giao dịch chất cấm hôm qua của nhà họ Bạch."
"Vâng." Nhĩ Tình nhận lệnh, rất nhanh liền rời khỏi phòng.
Đợi Nhĩ Tình khuất dạng, Tần Lam mới ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi đã nói rồi mà. Bạch Tử Hạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Không phải việc của tôi." Ngô Cẩn Ngôn bất động thanh sắc ngồi một bên nhìn nàng dùng bữa.
"Cháo cô nấu rất ngon." Tần Lam đột nhiên mỉm cười. "Đây là lần đầu tiên tôi ăn cháo do người thân nấu."
Người thân?
Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên ngốc nghếch, thực không hiểu được hàm ý trong câu nói của nàng.
Tần Lam lại cười: "Đừng hiểu lầm. Chỉ là trước đây, ngoài đầu bếp riêng ra... thì chưa từng có ai trong nhà nấu ăn vì tôi."
"Cho nên, cô không những coi tôi là vệ sĩ, mà còn coi tôi là bảo mẫu? Hửm?" Ngô Cẩn