"Cổ độc? Đó là vật gì vậy?" Đôi mắt xinh đẹp của Tần Lâm mở trừng trừng, ngu ngơ hỏi.
Trông dáng vẻ ngu ngơ của hắn, Ngô Cẩn Ngôn chỉ muốn rút chủy thủ xiên cho vài nhát.
Rõ ràng luôn miệng nói bản thân là một người đàn ông tốt mà như vậy sao? Nếu tóc hắn để dài rồi tết đuôi ngựa đi ra ngoài đường, tuyệt đối không có ai nghi ngờ hắn không phải là phụ nữ. Điều khiếm khuyết duy nhất chính là bộ ngực của hắn khá bằng phẳng mà thôi.
Ngoài việc có dáng vóc phụ nữ, ngay cả tính cách của Tần Lâm cũng giống với phụ nữ. Hơi một tí là hai mắt đỏ hoe, chảy nước mắt. Một người đàn ông như vậy... có thể gánh trách nhiệm bảo vệ người thân của mình sao?
Đồng chí Ngô thầm nghĩ xem ra sau này cần phải để Tần Lâm làm cái đuôi theo sau mình một thời gian, để hắn có thể hun đúc khí phách đàn ông cùng với năng lực ứng xử khi giao tiếp với người ngoài. ("Chị rể" này cũng men quá rồi =)))) )
"Cháu nói tiểu Lam bị hạ cổ độc?" Tần lão gia là người lớn tuổi, kiến thức tương đối rộng rãi, cho nên sau khi nghe Ngô Cẩn Ngôn nói xong, ông nghi ngờ hỏi lại.
Cổ độc là một chuyện cực kỳ thần bí. Không chứng kiến không có nghĩa là nó không tồn tại.
Chỉ là... tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện đúng vào cuộc sống của nàng?
"Căn cứ vào biểu hiện bên ngoài của Tần Lam, quả thực rất có khả năng như vậy." Ngô Cẩn Ngôn rũ mi. Sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. "Trước đây tiếp nhận vụ giao dịch ma túy xuyên biên giới, cháu từng phải nằm vùng ở vùng núi cao. Cho nên... có cơ hội nghe qua về thuật hạ cổ. Lúc nãy Lưu bá dẫn cháu đi xem chất nôn của Tần Lam, là màu nâu sẫm, có cả mùi tanh. Hơn nữa cơ thể nàng không ổn định, mạch tượng rối loạn. Ăn gì nôn đó, không ăn được cơm đều là dấu hiệu của trúng cổ độc."
Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ, nhưng nếu như đây quả thực là cổ độc, chuyện này coi như xong.
"Tại sao lại là cổ độc?" Sắc mặt luôn luôn lạnh lùng của Nhĩ Tình rốt cuộc cũng bộc lộ cảm xúc. "Có chuyên gia sức khoẻ nghi ngờ trúng độc thức ăn. Nhưng thức ăn tiểu thư ăn đều được kiểm tra, giám sát nghiêm ngặt. Sau khi tiểu thư mắc bệnh, chúng tôi cũng tiến hành kiểm tra tất cả những thức ăn nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường."
"Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại dùng thủ đoạn táng tận lương tâm như vậy?" Tần Chấn nắm chặt tay, tức giận nói: "Nếu ta biết ai hãm hại tiểu Lam, ta nhất định sẽ không để người đó chết tử tế. Dù phải dốc hết tinh lực của gia tộc họ Tần, ta cũng phải khiến kẻ đó cá chết lưới rách."
"Hạ độc không dễ phát hiện. Sau khi trúng độc càng không dễ cứu chữa." Ngô Cẩn Ngôn thở dài nói: "Đây chính là thủ đoạn tốt nhất ứng phó với nàng."
"Cẩn Ngôn, cháu hãy giúp ta cứu tiểu Lam. Tần Chấn ta lại thiếu cháu một món nợ ân tình." Xem ra Tần Chấn thực sự yêu thương người cháu gái này. Ông lôi tay Ngô Cẩn Ngôn cầu khẩn.
Gần đây tinh thần của Tần lão gia rất tốt, trông giống như một lão thần tiên có thể duy trì tuổi thọ của mình, thế nhưng hiện tại ông không khác gì những ông già bình thường, sau biết cháu gái yêu quý của mình mắc bệnh nặng, hàng ngày không ăn không ngủ, gương mặt âu lo.
"Người không cần phải nói những điều này. Cháu sẽ tìm cách chữa khỏi cho nàng." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. "Nhưng trước tiên chúng ta phải biết rốt cuộc Tần Lam trúng loại cổ độc nào."
"Cháu cũng không biết sao?" Tần Chấn vô vọng hỏi.
"Gia gia, cháu chỉ là một đặc công." Ngô Cẩn Ngôn ảm đạm. "Nhưng là... có một người sẽ giúp được nàng."
"Ai? Chỉ cần chữa khỏi cho tiểu Lam, bất cứ giá nào ta cũng sẵn sàng đồng ý."
Nhắc tới người này, Ngô Cẩn Ngôn khuôn mặt băng lãnh thường ngày không khỏi trở nên trắng bệch.
Nhân sinh ngần ấy năm, đó là người đầu tiên khiến Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy hoa dung thất sắc.
"Ân... nàng là tiểu di của cháu."
***
Xa Thi Mạn vừa trở về, lập tức cấp tốc tới Tần gia.
Mà lúc này, Tần Lam gần như đã chìm vào hôn mê.
Để di chuyển nàng tới bệnh viện... là chuyện không thể nào.
"Trước... tôi sẽ truyền cho nàng chút dinh dưỡng." Xa Thi Mạn nhìn người đang mê man nằm trên giường, không khỏi chua xót trong lòng.
"Bác sĩ Xa, Tần Lam giao lại cho cô." Ngô Cẩn Ngôn chuẩn bị đi tìm tiểu di, mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng vì nàng... nên vẫn tự mình hạ quyết tâm.
Lại gần giường ngủ, Ngô Cẩn Ngôn vô thức thò tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay nàng.
"Tần Lam." Khẽ gọi một tiếng, sau khi thấy người trên