Ngô Cẩn Ngôn nhìn Tần lão gia tử, thẳng thắn nói: "Cháu không cố ý gây xung đột ở ngay tại Tần gia, càng không muốn gây chuyện trong trường hợp như thế này. Nhưng cháu không thể chống mắt nhìn một đám người giả nhân giả nghĩa làm thương tổn Tần Lam."
Lời vừa dứt, vài người nhà họ Tần bắt đầu rục rịch muốn lên án. Song bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Tần lão gia tử, lập tức biết điều ngậm chặt miệng.
"Vậy cháu định làm như thế nào?" Tần Chấn hỏi.
"Cháu hy vọng những người không liên quan đều rời khỏi đây." Ngô Cẩn Ngôn đáp. "Còn nữa Bạch Tử Hạo, cho dù anh có rời đi thì tôi vẫn cho rằng anh chính là hung thủ."
"Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ." Bạch Tử Hạo nhún vai nói.
Đi đến giường nhìn Tần Lam một lần nữa, Bạch Tử Hạo mới cáo biệt Tần lão gia tử và mọi người.
"Vương tiểu thư, cổ độc trong người tiểu Lam..." Tần Chấn lão gia nhìn Vương Viện Khả.
Ngô Cẩn Ngôn liếc qua những thành viên còn lại của Tần gia chưa muốn rời đi, nói: "Vẫn còn rất nhiều người không có liên quan chưa rời khỏi đây."
"Cô kia, cô nói như vậy là có ý gì?" Tần Tôn mắng Ngô Cẩn Ngôn. "Tôi là bác hai của tiểu Lam. Sao tôi lại có thể là người không liên quan cơ chứ?"
"Tất cả đi ra ngoài." Tần Chấn quát lên
Tần Tôn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Cẩn Ngôn một cái, sau đó phất tay mang theo những thành viên còn lại của gia tộc rời đi.
"Cha, con cũng phải ra ngoài sao?" Tần Lực hỏi.
"Phải." Tần Chấn lạnh lùng trả lời. "Con gái mình bệnh thành như vậy, thế mà ngươi đến giờ mới biết, ngươi làm cha như vậy sao?"
Tần Lực nào dám phản bác lời của Tần lão gia tử? Bởi vậy liền nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Cuối cùng, trong phòng hiện giờ chỉ còn lại mấy người Ngô Cẩn Ngôn, Tần lão gia, Nhĩ Tình, Vương Viện Khả, Xa Thi Mạn, Tần Lâm – và người đang nằm trên giường, Tần Lam.
Ngô Cẩn Ngôn mất một lúc mới lên tiếng: "Cháu và tiểu di đã lấy được dược liệu. Đầu tiên phải giải cổ độc cho nàng, sau đó mới tính tới những chuyện khác."
Vương Viện Khả phối hợp bắt mạch cho Tần Lam, cảm giác thể chất của nàng tốt hơn một chút so với ngày hôm qua.
Nghĩ đến việc Thảo Cổ Bà ở bên kia bị thương, cũng có ích đối với bệnh tình của nàng.
***
Nửa đêm...
Mắt thấy Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên ra lệnh không ai được phép bước chân vào phòng ngủ của Tần Lam. Mặc dù trong lòng không tình nguyện, song Tần lão gia tử vẫn mơ hồ phát hiện ra cô muốn làm chuyện gì đó.
Mà lúc này, Ngô Cẩn Ngôn đang nấp ở bên ngoài ban công, dùng thiết bị liên lạc gọi cho Hứa Khải.
"Lão đại? Sao bây giờ mới gọi cho ta? Ta sắp bị mọi người bức chết rồi..." Đầu dây bên kia, Hứa Khải giọng nói vô cùng ủy khuất.
"Hứa Khải, bây giờ lập tức giúp ta một chuyện được không?"
"Có chuyện cứ nói."
"Ngươi tìm Khương Tử Tân, nhờ nàng cho ngươi xem bản đồ khu biệt thự nhà họ Bạch, sau đó lái xe tới trực ở cửa sau. Khi có người xuất hiện lập tức đem bọn họ bắt về mật thất cho ta."
"Lão đại... ngươi... ngươi lại tự ý hành động a..." Hứa Khải run run nói.
"Như vậy ngươi giúp hay là không giúp?" Ngô Cẩn Ngôn híp mắt.
"Giúp."
"Tốt, lát nữa gọi thêm Tô Thanh, kêu nàng và ngươi cùng đi."
Mật thất nguyên lai là ngôi nhà hẻo lánh cách khu căn cứ nửa quả đồi. Ngô Cẩn Ngôn nhận thức nơi này trong một lần cùng Vương Quán Dật luyện ngắm bắn. Trải qua vài lần cải tạo, cuối cùng nó trở thành chốn riêng tư của sáu người bọn họ.
Thời điểm tắt thiết bị liên lạc, cửa phòng Tần Lam đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Ngô Cẩn Ngôn khóe môi ẩn hiện nét cười châm biếm. Nguyên lai có lẽ do chờ không nổi, cho nên đám người kia bắt đầu lộ diện hành động rồi?
Nghĩ như vậy, Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ, chọn góc khuất phía sau tủ sách, im lặng ẩn mình trong bóng đêm.
Gõ cửa một