Cùng ở thành phố A. Trong một tòa nhà lớn tại khu cao cấp.
Bầu không khí tràn ngập mùi hương của tinh dầu, tiếng nước chảy róc rách và âm nhạc du dương. Ngoài cửa sổ là cảnh đẹp tự nhiên vô cùng trong lành, có ma lực dịu dàng hấp dẫn vạn vật tiến vào một thiên đường cổ.
Trong dòng chảy không ngừng, nữ nhân xinh đẹp như tinh linh đang nghỉ ngơi.
Cửa gỗ màu đỏ bị đẩy ra, một cô gái mặc đồng phục đen đeo mắt kính gọng đen đi vào.
"Tiểu thư, đã đến giờ rồi. Còn ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu hội nghị tập đoàn quản lý cấp cao. Cô còn thời gian chuẩn bị là hai mươi phút."
Tất đen, đùi đẹp, bộ ngực đầy đặn, dáng vẻ của cô gái này có vài phần tương tự vẻ mặt nghiêm túc của bí thư, đi trong đám đông tuyệt đối có thể gạt bỏ hết mọi ánh mắt của nam nhân.
Cô gái ngâm mình trong suối nước nóng chẳng buồn nhúc nhích, lại dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe hỏi: "Nhĩ Tình, tư liệu tôi bảo cô mang tới đâu?"
"Tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xong." Cô gái nói, sau đó mở cặp tài liệu trong tay, lấy ra một chồng tư liệu dày đưa tới.
Trong hồ duỗi ra một cánh tay trắng như tuyết, chậm rãi nhận lấy lật xem kĩ càng.
Nếu Ngô Cẩn Ngôn thấy phần tư liệu này, chắc chắn tính tình lãnh đạm thường ngày cũng phải gợn sóng.
Tờ đầu chính là ảnh của Ngô Cẩn Ngôn. Khi ấy cô còn rất trẻ, dáng vẻ thoạt nhìn hơi non nớt. Song khí chất lạnh lùng đã bộc lộ vô cùng rõ ràng.
Ngô Cẩn Ngôn: nữ
Tuổi: Mười bốn.
Chiều cao: 1m57
Cân nặng: 40kg
Sở trường: Sử dụng chủy thủ, súng, ám khí, có hiểu biết về y thuật...
Bằng cấp: Năm mười tuổi bắt đầu tiếp nhận đào tạo đặc công cấp cao của Bộ quốc phòng.
Ngôn ngữ: Tiếng Trung, tiếng Anh.
Phẩm đức: Tốt. Ảnh hưởng từ gia đình có truyền thống quân đội.
Sở thích xấu: Không có.
Trạng thái thân thể: Thân thủ cao cường, cơ thể khỏe mạnh do thường xuyên rèn luyện.
Phía sau còn hơn mười hạng mục lớn, vô số hạng mục nhỏ. Mỗi một hạng mục đều được người ta chú thích và đánh dấu chi chít.
Sau đó là báo cáo điều tra mỗi năm, mãi cho đến khi Ngô Cẩn Ngôn mười tám tuổi, báo cáo điều tra mới chấm dứt.
"Vì sao lại chấm dứt?" Nữ nhân nhàn nhạt hỏi.
"Tư liệu từ sau khi Ngô Cẩn Ngôn được gửi qua nước ngoài đào tạo đều đã được Bộ quốc phòng bảo mật."
"Ân..."
"Với lại tiểu thư sao lại hứng thú với cô gái này? Theo tôi thấy mặc dù nàng có chút tài cán, song chung quy đối với tiểu thư... chỉ là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."
"Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn?" Nữ nhân trong hồ khẽ nở nụ cười. "Nhưng mà Nhĩ Tình, tôi lại bị cô gái miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn này bỏ rơi đấy."
"Tiểu thư..." Nhĩ Tình vẻ mặt kinh ngạc nói. Nàng thật sự không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
"Một tiếng trước tiểu Lâm gọi điện tới, nói một nữ nhân họ Ngô đến từ hôn. Tôi nghĩ chắc đúng là nàng. Vị hôn phu là con gái chưa thấy mặt của tôi. Thật là... lúc chúng tôi chưa kịp thấy mặt nhau, nàng đã tới tận nhà bỏ tôi rồi." Giọng cô gái tao nhã bình tĩnh, giống như là đang kể một chuyện không có quan hệ gì với mình.
Thế nhưng, trong nội tâm nàng đang suy nghĩ cái gì, ngay cả đại thư kí Nhĩ Tình tâm phúc bên cạnh nàng cũng không đoán ra được...
Trong thế giới này, còn ai có đủ trí tuệ xứng với tiểu thư?
"Tiểu thư, điều này chứng minh nàng tự mình biết mình. Nàng vốn không xứng với cô." Nhĩ Tình nói.
"Ừm. Tôi cũng cho là thế." Cô gái ném tư liệu trong tay lên bờ hồ, sau đó từ trong suối nước nóng đứng dậy.
Nhĩ Tình đi tới đưa khăn lông màu trắng, cô gái nhận lấy choàng lên người mình.
Mặc dù khăn lông trắng này che kín thân thể thơm mát của cô gái, nhưng lại không thể che hết sự tao nhã độc nhất vô nhị của nàng.
Xinh đẹp diễm lệ, dung mạo có chút cổ điển. Tóc dài xõa ngang lưng, thân cao chân dài. Vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn. Muốn có chỗ nào liền có chỗ đó.
Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia, sáng ngời thâm tình, lúc nhìn đối phương sẽ phảng phất giống như đang trò chuyện.
Khí chất của nàng không cách nào phục chế, bởi vì dường như sự ưu nhã đó đã ăn sâu vào cốt tủy.
Mặc dù Nhĩ Tình cũng là con gái, thế nhưng nhìn thấy thân thể hoàn mỹ như vậy cũng có một loại xúc động muốn quỳ bái. Nhĩ Tình cũng là mỹ nữ, nhưng ở trước mặt cô gái xinh đẹp như vậy, cũng mất đi tự tin làm con gái và một ít kiêu ngạo của mỹ nhân.
Cô gái chân trần thon mịn phấn hồng đi tới, Nhĩ Tình tranh thủ thời gian lấy khăn mặt lau mái tóc ướt đẫm của nàng.
"Thế nhưng. Tôi không cam lòng." Cô gái nhìn dung mạo thanh nhã thoát tục của mình trong gương, cắn môi nói.
"Tiểu thư, cô..." Nhĩ Tình dừng tay, nhìn tiểu thư hỏi.
"Nhĩ Tình, cô cũng là phụ nữ. Cô chắc cũng hiểu một người phụ nữ khi bị nam nhân mặc kệ, đều sẽ không cam lòng. Mặc dù có cao ngạo và làm bộ không thèm để ý cỡ nào, nhưng ở chỗ sâu nhất trong lòng vẫn lưu lại