Sau khi sấy khô tóc, Tần Lam tiếp tục phóng đôi mắt yêu mị về phía Ngô Cẩn Ngôn.
Mà Ngô đặc công đối với loại mị nhãn này của nàng... dường như sớm đã có sức đề kháng.
"Em bớt làm mấy hành động ấu trĩ này đi. Tôi đã nói rồi, nó không hợp với em đâu."
Lạnh lùng dội cho Tần mỹ nhân một gáo nước lạnh. Ngô Cẩn Ngôn sau khi nói xong liền nhích người sang một bên.
"Ngô Cẩn Ngôn." Tần Lam chui vào trong chăn nằm sát cạnh cô.
Nàng không tin Ngô Cẩn Ngôn đối với nàng không có cảm giác...
"Làm sao?" Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ. "Đã khuya như vậy, em cũng mau về phòng ngủ đi."
"Chăn đệm ở đây thực sự rất ấm." Tần Lam căn bản không hề để lời nói của cô vào trong tai.
"..."
Ngô Cẩn Ngôn bất lực thở dài một tiếng, sau đó vòng tay ôm lấy nàng.
"Em có tâm sự?"
Mặc dù không hiểu phong tình, song đồng chí Ngô vẫn có thể nhạy bén nhận ra tâm trạng của nàng dường như không ổn.
"Ân..." Giống như mèo nhỏ nép vào lòng cô, Tần Lam chậm rãi khép mi.
"Muốn cùng tôi chia sẻ không?" Ngô Cẩn Ngôn hỏi.
Nàng đáp: "Hôm nay em đã gặp Nhĩ Tình."
Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng...
"Sau đó thì sao?" Mất một hồi lâu, Ngô Cẩn Ngôn mới có thể lên tiếng.
"Nàng nói cho em biết người đứng sau mọi chuyện." Tần Lam thở dài. "Khẳng định không phải Bạch Tử Hạo."
Ngô Cẩn Ngôn ngược lại không hề phản bác. Chỉ thấp giọng dỗ dành:
"Ngủ đi."
"Em nghĩ cũng không dám nghĩ chính là người đó." Tần Lam cười nhạt. "Quả thực chúng ta đã bị bọn họ dắt mũi một thời gian."
"Thực ra không cần em nói, tôi cũng đã phát hiện ra Bạch Tử Hạo không phải hung thủ." Ngô Cẩn Ngôn vuốt nhẹ tóc nàng. "Bởi vì cái xác hôm nay... nếu như tôi đoán không sai, sẽ là người phụ nữ Hạ Ân Tinh."
Mà Hạ Ân Tinh... chính là đầu mối cuối cùng của mọi chuyện.
Ngô Cẩn Ngôn không muốn đem chi tiết bị người khác nổ súng ra nói cho nàng nghe. Bởi vì cô cảm thấy Tần Lam đối với mọi việc trước mắt đã đủ đau đầu rồi.
Thầm thở dài một hơi, Ngô Cẩn Ngôn chỉnh lại chăn cho nàng, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ.
***
Mười giờ sáng, trong phòng tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thiên.
Tần Lam một tay nâng trán, tay còn lại lật giở tài liệu. Qua một lúc, nàng mới chậm rãi hỏi.
"Minh Ngọc, mùa xuân 6 năm trước, tỷ suất lợi nhuận của Diệp gia là bao nhiêu?"
"12"
"Mùa thu năm ngoái là bao nhiêu?"
"11"
"Mùa thu năm nay thì sao?"
"9"
"Diệp gia bao nhiêu năm qua dựa vào cái gì để nắm giữ vị trí đầu tiên?"
"Cửa hàng, tàu thuyền, phúc lợi xã hội."
"Vậy Thịnh Thiên của chúng ta và Bạch Gia của Bạch Tử Hạo thì sao?"
"Chúng ta phần lớn đầu tư vào khoa học điện tử kĩ thuật và hàng không. Còn Bạch Gia chủ yếu hướng sang thị trường nước ngoài."
"Thời thế đã thay đổi." Tần Lam đột nhiên gõ xuống bàn, khóe môi câu lên nụ cười quỷ dị."Sáu năm trước, ngành của Diệp gia tiên phong trong việc đóng góp cho xã hội. Nhờ đó Diệp gia trở thành doanh nghiệp đứng đầu Hoa Hạ."
"Thế nhưng hiện tại, con người bắt đầu hướng đến khoa học điện tử, đồng thời coi trọng nguyên – vật liệu của ngành hàng không. Còn nữa, đầu tư sang thị trường nước ngoài cũng là một cách để thu về nguồn lãi suất dồi dào."
Mà hiện tại, hai nhà Tần – Bạch đang vướng vào hiểu lầm, đang đứng trước nguy cơ trực tiếp đối đầu khai chiến. Thế nhưng Diệp gia lại cứ như vậy im hơi lặng tiếng.
Đó không phải phong cách làm việc của Diệp Tư Đồ...
Đem Minh Ngọc đuổi ra ngoài, Tần Lam chậm rãi đứng dậy tiến về phía tủ rượu. Tự tay rót cho mình ly vang đỏ.
Cơn cuồng phong bạo vũ* này, có lẽ đã đến lúc chấm dứt rồi...
*Cuồng phong bạo vũ: Mưa to gió lớn.
***
Trái với Tần tiểu thư bận trăm công nghìn việc, đồng chí Ngô của chúng ta có vẻ rảnh rỗi hơn rất nhiều.
Sau khi nhận được điện thoại của Khương Tử Tân, báo rằng nàng sắp khôi phục thành công khuôn mặt của thi thể tìm được ngày hôm qua. Ngô Cẩn Ngôn lập tức lái xe về khu căn cứ, trực tiếp vào phòng ngồi đợi nàng.
"Cẩn Ngôn a. Ta cảm thấy ngươi nên chuyển qua nghề cảnh sát hình sự đi, đừng làm đặc công hay bảo mẫu cho Tần tiểu thư nữa."
Khương Tử Tân đôi tay vừa múa trên bàn phím, cái miệng nhỏ vừa không ngừng