Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương thần tình lạnh lùng, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào chén thuốc kia như đang nhìn thấy kẻ thù.
A Mãn cẩn thận hỏi: "Điện hạ, ngài đang tức giận sao?"
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Trên mặt ta cũng đều viết to hai chữ tức giận, ngươi không nhìn ra sao?"
A Mãn: "...'
"Đừng tưởng ta giống với chủ tử của ngươi, bản điện hạ tức giận cũng không báo trước một tiếng đâu."
Kinh Hàn Chương nói xong, lại tiếp tục nhìn chén thuốc kia.
A Mãn lo sợ sẽ gây ra tai hoạ cho công tử, không dám trực tiếp ấn Thất hoàng tử xuống rót thuốc như lần trước, đành phải thần sắc lo lắng, muốn nói lại thôi, khom người lui xuống.
Chén thuốc nóng hổi còn bốc hơi nóng, cũng đã dần dần lạnh đi.
Thuốc kia không biết bỏ thêm cái gì mà hương vị một lời khó nói hết, cả phòng phiêu đãng toàn mùi thuốc, thiếu chút nữa liền xông cho Kinh Hàn Chương phun máu.
Nếu là trước kia, Kinh Hàn Chương chắc chắn sẽ cảm thấy dù có ốm yếu đi hay chăng nữa, làm gì có đại nam nhân nào yếu ớt như vậy, nhưng khi chân chính ở trong thân thể của Yến Hành Dục, hắn mới phát hiện được cơ thể của người này yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Khi không bị bệnh, Kinh Hàn Chương cảm thấy cả người như nhũn ra, trái tim cứ từng cơn lại từng cơn đau kéo đến, tinh tế nhè nhẹ không rõ ràng lắm, nhưng lại khiến người ta thấy đau tới phiền.
Kinh Hàn Chương không biết làm sao Yến Hành Dục có thể nhẫn nhịn được tới ngày này được.
Kinh Hàn Chương tức giận nửa ngày, mới tâm không cam tình không nguyện mà cầm chén thuốc lên, bịt mũi uống thuốc xuống.
Một ngụm thuốc vào miệng, Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa liền nhổ ra.
Lưỡi không cảm nhận được vị đắng nữa?! Cái quỷ gì đây?!
Kinh Hàn Chương bị đắng tới cau mày, xuất ra sức lực ức chế hành động nhổ thuốc mới nuốt xuống ngụm thuốc trong miệng.
Sau khi uống cạn chén thuốc bằng một hơi, Kinh Hàn Chương dựa lưng vào ghế ngồi để thuận khí, một bên vuốt ngực một bên hơi thở mong manh mà hùng hùng hổ hổ: "Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi!!"
Chờ tới lúc Yến Hành Lộc trở về, hắn nhất định phải tính sổ với âm độc tiểu mỹ nhân kia "thật tốt" mới được!
Yến Hành Dục đang bị Giang Phong Hoa kéo tới nam thư phòng, còn không biết chính mình sắp bị hố.
Thân phận của vị tiên sinh giảng dạy các hoàng tử có chút đặc biệt, từng là thái phó của hoàng đế trước đây, mới gần năm mươi mà đầu đã trắng bạc, thần tình tỏ rõ sự tiều tụy.
Khi Tiên Hoàng băng hà, Thánh Thượng cũng chỉ mới mười lăm tuổi, là do Lâm thái phó cùng với Nhiếp Chính Vương đã sắp xếp nhân lực, nâng hắn lên ngôi vua.
Có lời đồn cho rằng năm đó Lâm thái phó đã từng vì Thánh Thượng mà ngăn lại một lần đâm sau lưng, từ đó về sau thân thể càng yếu đi, lúc đang tráng niên lại phảng phất như lão nhân, mạng không biết giữ được đến lúc nào.
Năm đó khi biết được mình không sống được lâu, Lâm thái phó liền chủ động từ giã hồi hương, nhưng Thánh Thượng lại muốn giữ lại hắn, vì hắn tìm lương y cùng đủ loại thuốc quý hiếm, giằng co nhiều năm như vậy, vẫn bảo vệ được cái mạng này đến bây giờ.
Lâm thái phó đang ngồi cạnh bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nghe thấy tiếng bước chân liền chầm chậm mở mắt, không chút để ý mà liếc một cái.
Giang Phong Hoa thường xuyên bị Lâm thái phó phạt, vừa nhìn thấy hắn bắp chân không tự giác mà run lên.
Lâm thái phó mặc dù không có chức quan gì trong triều, không quyền không thế, dù là việc giảng dạy tại nam thư phòng cho các hoàng tử, cũng là do hắn nhàn rỗi không có việc gì làm nên thỉnh cầu Thánh Thượng cho đi để gϊếŧ thời gian, nhưng vì là người có thịnh sủng, nên quan văn quan võ trong triều đều có thêm cấp bậc lễ nghĩa với hắn.
Giang Phong Hoa nơm nớp lo sợ mà hành lễ: "Thái phó."
Lâm thái phó người đầy trí thức, khí thế cũng là uy nghiêm lãnh liệt, hắn lãnh đạm liếc qua Yến Hành Dục một cái, không nói gì.
Đây là... Không truy cứu?
Giang Phong Hoa thấy thế vội vàng ngồi xuống cùng với Yến Hành Dục.
Mọi người trong kinh đô đều biết Kinh Hàn Chương là một cái bao cỏ không học vấn không nghề nghiệp, nên Yến Hành Dục còn tưởng án thư của Thất điện hạ sẽ ở hàng cuối, vì chỗ đó trộm lười đi ngủ sẽ dễ dàng hơn.
Y nâng bước định đi tới chỗ trống góc phòng kia, thì thấy Giang Phong Hoa đã đi tới vị trí chính giữa hàng đầu tương đối nổi bật, chờ y ngồi xuống.
Yến Hành Dục: "..."
Thất điện hạ này, có phải hay không làm càn quá mức rồi?
Yến Hành Dục thong thả đi tới, ngồi xuống.
Quốc sư từng viết thư nói về tình huống của kinh thành gửi về Hàn Nhược Tự cho Yến Hành Dục, con nối dõi của hoàng đế rất đông đảo, ngoại trừ các hoàng tử đã sớm xuất cung ở trong phủ hoàng tử, thì trong cung chỉ còn Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, còn nhỏ hơn là Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử.
Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử là một cặp song sinh, dung mạo giống nhau như đúc, trừ những người thân cận ra thì rất khó để phân biệt được hai người.
Yến Hành Dục nhìn lướt qua, phát hiện đôi song sinh kia đang trộm cười chê y, ánh mắt cũng đã híp thành một đường thẳng.
Ngũ hoàng tử ngồi ở trong góc nhìn có vẻ lớn hơn Cửu hoàng tử hai tuổi,