Kinh Hàn Chương làm Yến phu nhân tức giận bỏ đi.
Kinh Hàn Chương cảm thấy khó chịu mà hừ một tiếng, nói với Yến Hành Dục: "Không có tiền đồ, bà ta lại không làm gì ngươi, sao ngươi bị dọa thành như vậy?".
Nhanh nhất tại ﹏ ???????? ùm????????uyện.vn ﹏
Yến Hành Dục nhìn hắn như là nhìn thấy anh hùng vậy, trong ánh mắt phảng phất chứa đựng dải ngân hà.
Kinh Hàn Chương bị ánh mắt này nhìn chăm chú lập tức cảm thấy đắc ý, hắn đắc ý khoanh hai tay trước ngực, làm ra tư thế tự cho là đẹp mắt nhất để Yến Hành Dục tiếp tục nhìn.
Tầm mắt của Yến Hành Dục vô cùng rõ ràng, không hề giống những người khác sẽ cảm thấy xấu hổ, nhìn chằm chằm Kinh Hàn Chương một hồi lâu.
Cuối cùng, chính Kinh Hàn Chương cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, hắn xấu hổ buông tay xuống, cảm thấy bộ dạng vừa rồi của mình như một con khổng tước đang xòe đuôi vậy, rất phong tao.
Hắn vội ho khan một tiếng, hàm hồ mà nói sang chuyện khác: "Tật xấu sợ nữ nhân của ngươi sẽ không do bà ta mà ra đi?"
Yến Hành Dục cũng không che dấu, gật gật đầu: "Vâng, khi còn bé bà ấy từng muốn bóp chết ta."
Kinh Hàn Chương cả kinh.
Hắn đang định hỏi, thì dư quang quét đến Yến Vi Minh đang chơi đùa cùng với nai con trong sân, không kiên nhẫn "Chậc" một tiếng, nói: "Yến Vi Minh, ngươi có chuyện gì không?"
Không có thì mau đi đi.
Yến Vi Minh vội vã chạy tới, nghe lời mà nói: "Ta đến xem ca ca đã đỡ hơn chưa, với cả Trọng Thâm đường huynh cũng đến đang ở tiền thính, muốn hỏi ca ca có muốn qua đó một chút hay không?"
Kinh Hàn Chương trừng hắn: "Không thấy ca ca ngươi vừa mới tỉnh sao, qua cái gì mà qua, không đi!"
Yến Vi Minh vội gật đầu: "A a a, vâng."
Nói xong, hắn còn nói thêm mấy câu khoe mã rồi nhảy nhót chạy khỏi.
Kinh Hàn Chương thấy xung quanh vắng lặng, lúc này mới nhíu mày nói: "Chuyện khi nào?"
Yến Hành Dục nói: "Chính là đêm mà ngài đã cứu ta."
Kinh Hàn Chương sửng sốt, sắc mặt cực kỳ khó nhìn: "Tiết Hoa Triêu năm đó, cũng là bà ta đưa ngươi ra ngoài?"
Yến Hành Dục gật đầu.
Kinh Hàn Chương mơ hồ nhớ lại những chi tiết của ngày hôm đó, một bộ váy hồng phấn, trên người không có đồ vật chứng minh thân phận, còn có cố ý bị lạc giữa phố xá sầm uất.
Kinh Hàn Chương nhớ lại dung mạo diễm lệ vừa rồi, không dấu vết mà rùng mình một cái.
Người ta nói máu mủ tình thâm, Yến Hành Dục kế thừa khuôn mặt của nàng ta, cũng kế thừa luôn cả sự lãnh huyết vô tình khi cười nói vui vẻ.
Vừa hiểu ra rằng hồi nhỏ Yến Hành Dục đi lạc đường là do Yến phu nhân cố ý làm, Kinh Hàn Chương cảm thấy đau lòng với y.
Trách không được đứa nhỏ nhu nhuận hoạt bát hồi đó, bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy.
"Mặc kệ bà ta." Kinh Hàn Chương không nói được gì để an ủi người khác, chỉ có thể khô không khốc mà nói, "Về sau nếu bà ta tiếp tục tới tìm ngươi gây chuyện, ngươi phải nói cho điện hạ của ngươi biết.
Ngươi ra ngoài nghe ngóng đi, Thất điện hạ ta không sợ ai cả, ai ta cũng dám mắng hết."
Lần đầu được nghe những lời bảo vệ mình khiến trái tim Yến Hành Dục trở nên ấm áp, y cong cong đôi mắt, ôn nhu nói: "Bà ấy về sau sẽ không tới đây."
Kinh Hàn Chương hừ cười nói: "Bà ta nhìn không giống người rộng lượng như vậy, đã chịu thiệt lớn như vậy chắc chắn sẽ tới tìm ngươi gây chuyện một hồi."
Yến Hành Dục chỉ cười, không giải thích.
Hai người tiếp tục nằm phơi nắng, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Yến Hành Dục nằm một lúc, lại nhịn không được mà nhìn Kinh Hàn Chương, giống như tầm mắt vừa rời đi một tí thì y sẽ theo bản năng mà nhìn lại, cần phải nhìn thấy hắn mới được.
Kinh Hàn Chương vẽ đi vẽ lại trên giấy, Yến Hành Dục nhìn một lúc lâu, muốn nói lại thôi.
Kinh Hàn Chương cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: "Có chuyện thì nói, sao ta không biết ngươi còn là một người che che lấp lấp không dám nói lời nào vậy?"
Yến Hành Dục đành phải hỏi: "Điện hạ, khối ngọc tiếp theo ngài muốn khắc long phượng trình tường thật sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương suýt nữa bẻ gãy cây bút trong tay, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vẫn thuần triệt ngây thơ kia của y nhìn hắn chăm chú, không hề cảm thấy bản thân y có vấn đề gì đó không đúng.
Kinh Hàn Chương run rẩy mà hít sâu một hơi, buông bút xuống, dọn băng ghế sang ngồi bên cạnh Yến Hành Dục, quyết định phải nói chuyện rõ ràng với y.
"Yến Hành Dục."
"Hành Dục." Yến Hành Dục nói.
Kinh Hàn Chương lần thứ hai bị y làm loạn kế hoạch, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"
Hiện tại Yến Hành Dục đối với hắn không hề có chút khách khí nào, nghiêm túc nói: "Vừa rồi, ngài trước mặt người khác gọi ta là Hành Dục, ta rất thích, sau này điện hạ cứ gọi ta là Hành Dục đi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương trầm mặc nửa ngày, đột nhiên thẹn quá hóa giận: "Ngươi cứ như vậy hoài! Ngươi có thể đừng như vậy hay không?!"
Yến Hành Dục vẻ mặt mê mang.
"A?"
Ta như nào cơ?
Kinh Hàn Chương trừng mắt nhìn y nửa ngày, đột nhiên tức giận phất tay áo cất bước rời đi.
Yến Hành Dục ở sau gọi hắn: "Điện hạ? Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương căn bản không thèm để ý tới y, chạy nhanh như trốn vậy.
Tiểu mỹ nhân này chính là cố ý!
Rõ ràng mới vừa rồi còn nói với hắn đã xem qua sách về ngọc, mà giờ còn vẻ mặt vô tội hỏi hắn thật sự muốn khắc long phượng trình tường hay không.
Long phượng trình tường có ý nghĩa gì ngươi không biết sao? Cần thiết phải hỏi từng chút một không!
Kinh Hàn Chương tức đến gần chết.
Yến Hành Dục không rõ lý do.
Sau khi Kinh Hàn Chương thẹn quá hóa giận mà rời đi, Yến Vi Minh vẫn luôn rúc trong góc phòng cuối cùng cũng chui ra, thở phào một hơi lại chạy trở về.
Nghe thấy tiếng bước chân, Yến Hành Dục còn tưởng Kinh Hàn Chương quay lại rồi, y vội vàng ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện là Yến Vi Minh, ánh sáng trong mắt lại tồi sầm xuống.
Yến Vi Minh như trộm mà chạy tới, nhìn trên mặt Yến Hành Dục còn lưu lại bệnh sắc, thật cẩn thận lấy đường nhân được giấu trong tay áo ra, đưa cho Yến Hành Dục, cong mắt nói: "Ca, cho, vừa rồi muốn đưa cho ca, Thất điện hạ lại ở đây nên chưa đưa được."
Yến Hành Dục chần chờ, đưa tay ra nhận lấy.
Yến Vi Minh ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh xe lăn của y, ngửa đầu nhìn Yến Hành Dục, nhỏ giọng nói: "Ca không cần phải khổ sở."
Yến Hành Dục đang tò mò mà nhìn đường nhân, nghe vậy nói: "Ta khổ sở cái gì?"
Yến Vi Minh nói: "Mẫu thân không phải cố ý không thích ca."
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, trước giờ y vẫn cho rằng Yến Vi Minh là tiểu ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, mới rồi hắn cũng là bộ dạng vô tư tới vô tâm, không nghĩ tới cái gì hắn cũng để trong mắt hết.
Con ngươi của Yến Hành Dục khẽ cong cong, ôn nhu nói: "Ta không khổ sở."
Yến Vi Minh: "Thật sự?"
Yến Hành Dục gật đầu, y đưa đường nhân cho hắn, nói: "Ngươi ăn đi."
Yến Vi Minh nở nụ cười, giống như làm phép mà móc thêm một cái nữa từ sau thắt lưng—— cũng không biết hắn giấu kiểu gì nữa.
Yến Vi Minh cười mỉm: "Ta vẫn còn mà."
Yến Hành Dục bật cười.
Lần này Yến Vi Minh mới thật sự chạy nhảy mà rời khỏi, lại còn nhảy chân sáo nữa.
Yến Hành Dục cầm đường nhân nhìn quanh một vòng, đột nhiên trong đầu nhảy ra một suy nghĩ: "Điện hạ chắc chắn rất thích ăn đường nhân này."
Y im lặng một hồi, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Điện hạ, ta biết ngài vẫn chưa đi."
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Yến Hành Dục còn nói: "Điện hạ?"
Vẫn không có người trả lời y như cũ.
Yến Hành Dục thăm dò nhưng không có kết quả, liền thất vọng mà cụp mắt.
Cách một bức tường, Kinh Hàn Chương đang bám vào mép tường suýt nữa bị câu "Điện hạ" này hù cho ngã xuống, sau khi gian nan ổn định lại, đang chuẩn bị nhảy ra, thì thấy Yến Hành Dục thế nhưng không gọi hắn nữa.
"Tức chết ta." Kinh Hàn Chương tức đến mức tim ẩn ẩn đau, cảm thấy bản thân cũng có khả năng bị lây bệnh tim của Yến Hành Dục, hắn hận rèn sắt không thành thép mà nghĩ,