Ba từ này giống như sét đánh ngang tai.
Đầu óc Bạch Sơn và Thúc Quang Minh trở nên trống rỗng.
Bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ rằng tên vô dụng trong mắt bọn họ lại chính là Bảo Kỳ Vương tiếng tăm lẫy lừng, đứng đầu toàn quân đội.
Đây là nhân vật lớn có địa vị cao hơn cả chiến thần Hạo Thiên.
Bọn họ đã gây ra họa lớn rồi!
Không chỉ là gây ra họa, mà còn hoàn toàn đắc tội với người ta.
Ừng ực.
Bạch Sơn và Thúc Quang Minh thấp thỏm lo âu, nuốt nước bọt ừng ực.
Bọn họ không còn tỏ vẻ kiêu ngạo như trước nữa, tất cả đều quỳ xuống trước mặt Trần Bảo Kỳ.
Trần Bảo Kỳ nheo mắt, nhìn thẳng vào Bạch Sơn.
Dù chỉ liếc mắt một cái, Bạch Sơn đã cảm thấy không thể thở nổi.
“Bảo Kỳ Vương, xin… hãy tha mạng cho chúng tôi, lần sau chúng tôi không dám nữa!”
“Không có lần sau đâu!”
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Muốn cái mạng chó của anh!”
Câu trả lời nhẹ nhàng của Trần Bảo Kỳ khiến Bạch Sơn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng làm bừa! Bố tôi là Bạch Khai Minh ở tỉnh đấy!”
Bạch Sơn hoảng loạn, lập tức nhắc đến tên Bạch Khai Minh.
“Con trai của Bạch Khai Minh thì càng đáng chết!”
“Tôi không thể chết được, chỉ cần anh tha mạng cho tôi thì tôi có thể nói cho anh biết rất nhiều bí mật mà anh vẫn chưa biết!”
“Tôi có thể nói cho anh biết người đứng sau tất cả mọi chuyện là ai”.
Bạch Sơn nói với vẻ tuyệt vọng.
“Tôi không có hứng thú, tôi có thể tự điều tra những thứ này”.
“Anh nhất định phải chết!”
Nói xong, Trần Bảo Kỳ tung ra một cú đánh.
Đấm thẳng vào ngực Bạch Sơn.
Bạch Sơn bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất cách đó vài mét.
Không có tiếng kêu la thảm thiết, cũng không hề chống cự.
Trên ngực hắn có một lỗ máu xuyên từ trước ra sau.
Một đòn chí mạng!
Cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Thúc Quang Minh tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, gần như chết lặng.
Toàn thân ông ta run rẩy, môi mấp máy , muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời vì quá sợ hãi và căng thẳng.
Trần Bảo Kỳ không để ý nhiều đến Bạch Sơn, mà chuyển ánh mắt lạnh lùng sang Thục Quang Minh.
Chỉ trong nháy mắt, đã khiến Thục Quang Minh run sợ tột độ.
Ông ta quỳ xuống trước mặt Trần Bảo Kỳ, dập đầu cầu xin tha thứ: “Xin lỗi! Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa! Xin cậu hãy tha cho tôi…”
“Tôi bảo ông quỳ sao?”
Trần Bảo Kỳ từ trên cao nhìn xuống Thục Quang Minh.
“Tôi xin…”
Lời xin lỗi của Thúc Quang Minh còn chưa kịp nói ra thì Trần Bảo Kỳ đã giơ tay lên, tát mạnh vào mặt ông ta.
Một âm thanh giòn giã vang lên, đầu Thúc Quang Minh lệch sang một bên, rồi ngã xuống đất.
Khuôn mặt của Thúc Quang Minh hoàn toàn biến dạng, chết tức tưởi ngay tại chỗ.
“Dám sỉ nhục vợ tôi thì phải chết!”
Dứt lời, Trần Bảo Kỳ bước qua người Thúc Quang Minh.
Quách Hạo Thiên cúi người trước Trần Bảo Kỳ: “Bảo Kỳ Vương…”
“Không cần nhiều lời, những năm qua cậu làm rất tốt, tiếp tục cố gắng lên”.
Nói xong, Trần Bảo Kỳ im lặng, quay người rời đi.
Quách Hạo Thiên nhìn theo Trần Bảo Kỳ, dù chỉ là vài câu đơn giản nhưng anh ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thật vinh hạnh khi có thể nói chuyện với Bảo Kỳ Vương.
Trần Bảo Kỳ rời khỏi ngôi biệt thự, gọi điện cho Hắc Vũ, hỏi tình hình của mẹ mình.
Sau khi Hứa Lệ Quân được đưa đi khám, tinh thần hơi rối bời vì chịu kích động suốt một thời gian dài.
Lúc Trần Bảo Kỳ vội đến bệnh viện, Hứa Lệ Quân đã ngủ say giấc.
Nhìn thấy mẹ như vậy, Trần Bảo Kỳ cảm thấy vô cùng áy náy.
Anh ra lệnh cho đội y tế của quân Bảo Kỳ gấp rút đến Lâm Thành để chữa bệnh cho mẹ anh bằng mọi giá.
Sau đó, anh thu xếp cho mẹ ở tại phòng tổng thống ở khách sạn Kempinski.
Theo anh thấy, chỉ có ở đây thì mẹ anh mới có thể nghỉ ngơi một cách tốt nhất và không bị người khác quấy rầy.
Đợi sau khi đội y tế đến và xác nhận không có gì nghiêm trọng, anh mới rời đi, trở về nhà Tô Nhã Linh.
Lúc anh về, trong nhà đã chật kín người.
Bà cụ Tô dẫn theo rất nhiều người nhà họ Tô đến, đang ngồi trên ghế sô pha.
Còn người nhà Tô Nhã Linh đứng bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Bảo Kỳ thấy vậy liền hỏi.
“Bảo Kỳ à, cuối cùng anh cũng về rồi, anh mau giải thích với mọi người rằng chúng ta đã vào bữa tiệc thế nào đi”.
“Tôi giải thích rất nhiều lần rồi, nhưng bọn họ không tin, còn nói chúng ta lẻn vào”.
“Bọn họ muốn bắt chúng ta đến chỗ chiến thần Hạo Thiên để hỏi tội”.
Nghe Tô Nhã Linh nói vậy, Trần Bảo Kỳ có thể đoán ra ý định của đám người này.
Trần Bảo Kỳ nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi.
Tô Nhã Linh thấy Trần Bảo Kỳ không nói gì, sốt ruột nhìn bà cụ Tô, nói: “Bà ơi, chuyện cháu nói đều là thật, đội trưởng đội bảo vệ là bạn của Bảo Kỳ”.
“Anh ta đã cho chúng cháu vào”.
Tô Nhã Linh vừa nói xong, Triệu Hải Yến bật cười chế giễu, cao giọng nói: “Nhã Linh à, mày coi bọn tao là đồ ngốc sao?”
“Thằng nhãi Trần Bảo Kỳ ngồi tù bảy năm, nới được thả ra thì bạn bè ở đâu ra chứ?”
“Đội trưởng đội bảo vệ ít ra cũng là thân tín bên cạnh chiến thần Hạo Thiên, Trần Bảo Kỳ có tư cách gì mà quen biết với họ?”
“Trước khi chém gió cũng phải động não đi!”
Nghe thấy lời chất vấn của Triệu Hải Yến, Tô Nhã Linh quay sang nhìn Trần Bảo Kỳ: “Bảo Kỳ, anh mau giải thích đi!”
Trần Bảo Kỳ gật đầu, nhìn