Sau khi nói xong, cô ấy nhanh chóng xử lý.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bất kể là Tần Nhược Hà hay là Tô Nhã Linh đều rất sửng sốt.
Theo như phản ứng của nhân viên ngân hàng thì trong thẻ của Trần Bảo Kỳ có năm mươi triệu thật sao?
Việc này sao có thể chứ?
Anh ngồi tù bảy năm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Huống hồ, cho dù anh có tiền thì cũng không cần xử lý theo quy trình sao?
Ngay lúc họ cảm thấy bất ngờ, có một người trung tuổi ăn mặc sang trọng, vẻ mặt tươi cười bước tới trước mặt.
"Chào cậu Trần, tôi là người phụ trách của ngân hàng này, rất vinh dự được gặp cậu”.
"Bởi vì số tiền cậu muốn rút quá lớn, cần một khoảng thời gian để xử lý, mong mọi người có thể di chuyển tới phòng chờ dành cho khách VIP để nghỉ ngơi một lát”.
Người đàn ông trung niên hơi cúi người, đưa tay ra hiệu mời bọn họ.
"Cảm ơn!"
Trần Bảo Kỳ đứng dậy một cách tự nhiên, dẫn theo mấy người Tô Nhã Linh tới phòng chờ dành cho khách VIP.
Người đàn ông trung niên tự mình pha trà rồi mới vui vẻ rời đi.
Tần Nhược Hà ngồi trong phòng chờ cho khách VIP cảm thấy không chân thực lắm.
Tô Nhã Linh đặt ly trà xuống, không nhịn được liếc nhìn Trần Bảo Kỳ mấy lần.
Cô quả thật không nhìn thấu được Trần Bảo Kỳ.
"Bảo Kỳ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Tô Nhã Linh vô cùng tò mò hỏi.
Trần Bảo Kỳ còn chưa kịp trả lời, Tần Nhược Hà đã nhíu chặt mày rồi đứng bật dậy, chỉ tay vào Trần Bảo Kỳ.
"Có phải cậu lại làm chuyện gì phạm pháp không?"
"Mẹ, mẹ nói chuyện kiểu gì vậy!"
Tô Nhã Linh tức giận trừng mắt nhìn Tần Nhược Hà.
"Thằng ranh này không đi trộm đi cướp thì lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ?"
"Mẹ thấy cậu ta đưa chúng ta đến đây là muốn khống chế chúng ta”.
Tần Nhược Hà vừa dứt lời, cánh cửa khép hờ của phòng chờ bị đẩy ra.
Người đàn ông trung niên dẫn theo bốn nhân viên từ từ bước vào.
Trên tay mỗi người đều xách một vali lớn.
Bọn họ cẩn thận đặt năm cái vali tới trước mặt Trần Bảo Kỳ.
"Cậu Trần, năm mươi triệu tệ đều ở đây”.
"Vất vả rồi”.
Trần Bảo Kỳ lấy lại thẻ ngân hàng, quay đầu nhìn Tô Nhã Linh: "Nhã Linh, giúp anh một chút”.
Nói xong, Trần Bảo Kỳ kéo hai vali đi ra ngoài trước.
Mấy người Tô Nhã Linh lấy lại tinh thần, cũng kéo theo vali đi ra ngoài.
Trên đường quay về, Tần Nhược Hà và Tô Nhã Linh đều không nói gì.
Tất cả mọi chuyện đều rất khó tin.
Trần Bảo Kỳ cứ như vậy, dễ dàng rút được năm mươi triệu tệ.
Về tới nhà, Tần Nhược Hà vội vã mở vali ra, nhìn thấy từng tập tiền đầy ắp bên trong, bà ta kinh ngạc không rời được mắt.
Còn Tô Nhã Linh lại đứng trước mặt Tần Nhược Hà nói tốt cho Trần Bảo Kỳ: "Mẹ, bây giờ mẹ tin Trần Bảo Kỳ rồi chứ!"
"Con vẫn luôn cảm thấy trên người Trần Bảo Kỳ có nhiều bí mật, chắc chắn sẽ đem lại nhiều bất ngờ cho chúng ta”.
Lúc Tô Nhã Linh nói chuyện, ánh mắt dịu dàng liếc nhìn Trần Bảo Kỳ.
"Thằng ranh đó thì có bí mật quái gì chứ!"
Ngay sau đó, giọng nói chua chát của Tần Nhược Hà nghe rất chói tai.
Nghe thấy vậy, Tô Nhã Linh cau mày, đáp: "Mẹ, Bảo Kỳ giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, mẹ không cảm ơn anh ấy thì cũng đừng tỏ thái độ này chứ”.
"Cậu ta giúp chúng ta sao? Con cảm thấy có khả năng đó à?"
Tần Nhược Hà đứng bật dậy, nói: "Nhã Linh, con có thể vắt óc suy nghĩ chút được không? Cậu ta vừa ra khỏi tù được bao lâu? Lấy đâu ra mà nhiều tiền như vậy chứ?"
"Nếu ngồi tù mà có thể kiếm tiền thì ngày nào mẹ cũng muốn được ngồi tù!"
Nói tới đây, Tần Nhược Hà nhìn thẳng Trần Bảo Kỳ, ra vẻ như đã nhìn thấu được tất cả.
"Nói thật đi, Bảo Kỳ Vương đưa cho cậu số tiền này, đúng không?"
Tần Nhược Hà hỏi thẳng vào vấn đề: "Bảo Kỳ Vương đưa cho cậu tiền để cậu ly hôn với Tô Nhã Linh, đúng chứ?"
Ngay cả Trần Bảo Kỳ cũng bái phục, không biết phải nói gì với sức tưởng tượng phong phú của Tần Nhược Hà.
Thấy Trần Bảo Kỳ không lên tiếng, Tần Nhược Hà không ngừng cười khẩy: "Trước đây tôi rất buồn bực, mơ hồ khó hiểu, thằng ranh nhà cậu sao lại đồng ý đi khuyên Nhã Linh đến với Bảo Kỳ Vương”.
"Hóa ra là cậu đã nhận được lợi lộc từ Bảo Kỳ Vương!"
Tần Nhược Hà nhìn Tô Nhã Linh, ngay lập tức dạy dỗ cô: "Nhã Linh, ly hôn sớm đi! Trong lòng thằng ranh này hoàn toàn không có con, con chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền của cậu ta mà thôi”.
"Lần này người giúp chúng ta vượt qua khó khăn không phải là cậu ta mà là Bảo Kỳ Vương!"
Tô Nhã Linh nhìn Trần Bảo Kỳ với tâm trạng rối bời: "Bảo Kỳ, là như vậy thật sao?"
"Đương nhiên không phải!"
Trần Bảo Kỳ kiên định đáp.
Nghe thấy câu trả lời này, Tần Nhược Hà