Tô Nhã Linh không hề có ý chê bai Trần Bảo Kỳ, cô chỉ muốn bảo vệ anh thôi.
Theo cô, người bình thường không thể nào thắng được mấy người có tiền có quyền đó.
Một lát sau, Tô Nhã Linh nhìn về phía cửa hội trường đấu giá.
"Bảo Kỳ, hình như phải có vé mới được vào hội trường đấu giá đó".
"Chúng ta lại không kiếm được vé vào cửa, vẫn nên về thì hơn!"
Tô Nhã Linh nhìn thẳng vào Trần Bảo Kỳ.
Trần Bảo Kỳ nắm lấy tay Tô Nhã Linh, mỉm cười nói: "Cứ thử xem sao!"
Nói xong, anh dắt Tô Nhã Linh đi về phía trước.
Tô Nhã Linh rất muốn ngăn anh lại, nhưng không ngăn được anh.
Cứ như vậy, cô thấp thỏm lo sợ đi về phía cửa ra vào.
Còn chưa vào đến cửa, cô đã thấy hai vệ sĩ mặc vest màu đen, đeo kính râm đứng chặn đường đi.
Tô Nhã Linh trầm lặng cắn môi.
Nhưng cô còn chưa kịp khuyên nhủ Trần Bảo Kỳ thì hai vệ sĩ kia đã cung kính chào anh.
"Cậu Trần, mời vào!"
Vừa nói, hai vệ sĩ vừa lấy tay ra hiệu mời vào.
Trước cảnh tượng này, Tô Nhã Linh vô cùng ngạc nhiên.
Đi trước họ cũng có không ít ông chủ lớn ở Lâm Thành, nhưng không hề thấy được nhân viên cung kính như vậy!
Đến cả Lý Hạo mới vào cửa ban nãy cũng chẳng có nhân viên nào để ý.
Ngay lúc Tô Nhã Linh vẫn đang cảm thấy khó tin ấy, Trần Bảo Kỳ vỗ nhẹ vai cô, khẽ mỉm cười dắt cô vào trong.
Các nhân viên không trực