Đó chẳng qua là công cụ để thể hiện thực lực của bản thân mà thôi.
Thực lực càng lớn mạnh thì càng dễ có được sự tín nhiệm của sếp.
Lý Hạo hoàn toàn không đấu giá mấy món đồ này.
Hắn không hề hứng thú với chúng.
Mãi đến khi đấu giá Ngũ Vị Tử trăm năm, hắn mới bắt đầu đấu giá quyết liệt.
Lý Hạo ngồi thẳng người, nhìn mọi người một lượt hệt như đang nhắc nhở là đừng có tranh với hắn vậy.
Mấy ông chủ đó cũng khá nể mặt Lý Hạo, lần lượt gật đầu.
Nói cho cùng thì họ cũng không hề hứng thú với loại thuốc bắc này.
"Ngũ Vị Tử trăm năm, giá khởi điểm: một triệu tệ!"
"Hai triệu tệ!"
Đấu giá viên vừa dứt lời, Lý Hạo ngay lập tức ra giá.
Sau khi ra giá xong, Lý Hạo mỉm cười liếc mắt nhìn xung quanh.
Hội trường vốn rất sôi nổi chợt chìm trong tĩnh lặng.
Không ai trả giá với hắn cả.
"Hai triệu tệ lần một, hai triệu tệ lần hai...."
"Năm triệu tệ!"
Ngay khi Lý Hạo háo hức nhận Ngũ Vị Tử về tay thì Trần Bảo Kỳ ở trong phòng VIP đã lên tiếng trả giá!
Giọng nói của anh được phát qua loa phát thanh.
Tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một!
Nghe thấy tiếng báo giá, mọi người lần lượt ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng VIP rồi lại quay sang nhìn Lý Hạo.
Gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ hóng hớt.
Lý Hạo vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay, giờ lại chau chặt mày lại.
Hắn