Tô Nhã Linh chợt thấy con người Trần Bảo Kỳ có rất nhiều bí mật.
Nhưng Trần Bảo Kỳ cũng không phải cái gì cũng sai.
"Được, tôi đợi anh!"
Tô Nhã Linh gật đầu đồng ý.
Họ rời khỏi hội trường bằng lối đi riêng cho khách VIP mà nhân viên chỉ dẫn.
Tô Nhã Linh về thẳng nhà, còn Trần Bảo Kỳ vội đến khách sạn, đưa Ngũ Vị Tử cho bác sỹ trị liệu.
Tô Nhã Linh vừa về đến nhà, Tần Nhược Hà lạnh giọng hỏi: "Đi đâu về đấy?"
"Con đến tham dự buổi đấu giá với Trần Bảo Kỳ".
Tô Nhã Linh có sao nói vậy.
"Buổi đấu giá sao? Thứ vô dụng như Trần Bảo Kỳ mà cũng đủ tư cách tham gia cơ à?"
Tần Nhược Hà chế giễu.
"Mẹ, mẹ hiểu lầm Bảo Kỳ rồi, Bảo Kỳ thật sự không phải người vô dụng! Buổi đấu giá lần này có sự góp mặt của rất nhiều sếp lớn ở Lâm Thành".
"Bảo Kỳ không những có tư cách tham dự, mà còn được nghỉ ngơi ở phòng VIP, quan trọng là anh ấy còn bỏ ra một trăm triệu tệ để giành mua được một món đồ".
Tô Nhã Linh mong là những lời giải thích của cô có thể làm thay đổi cách nghĩ của Tần Nhược Hà về Trần Bảo Kỳ.
"Mẹ à, mẹ nghĩ kỹ mà xem, nếu Bảo Kỳ là kẻ vô dụng thì lấy đâu ra nhiều tiền thế được chứ?"
Tần Nhược Hà không những không ngạc nhiên trước những lời Tô Nhã Linh nói, mà còn càng thêm tức giận.
"Nhã Linh, sao con lại ngốc như vậy chứ?"
Tần Nhược Hà đưa tay ra ấn vào trán Tô Nhã Linh hai cái, nói: "Trần Bảo Kỳ lừa con đấy!"
"Ai bảo phòng