Anh vừa dứt lời, mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ khó mà tin được.
Tô Nhã Linh hoảng sợ kéo vạt áo Trần Bảo Kỳ: “Anh đừng nói bậy bạ, chiến thần Hạo Thiên không phải là người mà anh có thể đắc tội đâu”.
Hà Siêu Quần gật đầu lia lịa nói: “Được, tôi nhớ hết mấy lời của anh rồi, tôi sẽ truyền đạt không sót một chữ nào tới chiến thần Hạo Thiên”.
“Trong ấn tượng của tao, mày là người đầu tiên không tôn trọng anh ấy”.
Trần Bảo Kỳ chỉ cười khẩy trước sự đe dọa của Hà Siêu Quần: “Tôi thật sự xem thường cậu ta đấy”.
“Bảo tôi tôn trọng cậu ta à? Cậu ta không đủ tư cách!”
Nghe Trần Bảo Kỳ càng nói càng sai, Tô Nhã Linh sốt ruột lắc đầu.
Tô Đan Đan đứng cạnh Hà Siêu Quần còn thêm dầu vào lửa: “Anh yêu, tên này ngạo mạn quá, nhất định phải dạy anh ta một bài học mới được”.
Sắc mặt Hà Siêu Quần tối sầm lại, tức giận nhìn Trần Bảo Kỳ: “Mày nghĩ tao không biết mày đang nghĩ gì sao? Mày tưởng mày không có tư cách đến bữa tiệc thì có thể phát ngôn bừa bãi à?”
“Mày tưởng như thế thì chiến thần Hạo Thiên không làm gì được mày hả?”
“Tao nói cho mày biết tao sẽ tìm cách dẫn mày đến bữa tiệc ngày hôm đó”.
Trần Bảo Kỳ khẽ lắc đầu: “Tôi sẽ không đến đó, dù chiến thần Hạo Thiên có đích thân quỳ xuống nài nỉ tôi đến thì tôi cũng không đến!”
Dứt lời, Trần Bảo Kỳ nắm tay Tô Nhã Linh xoay người rời đi.
“Bảo chiến thần Hạo Thiên quỳ xuống trước mặt mày sao? Mày cứ đợi đấy, ngày kia mày chết chắc rồi”.
Hà Siêu Quần nhìn bóng lưng Trần Bảo Kỳ, lớn giọng nói.
Tô Nhã Linh đi cạnh Trần Bảo Kỳ, rất bất lực nói: “Ban nãy anh có nhất thiết phải nói khoác vậy không? Anh có từng nghĩ đến hậu quả khi nói thế chưa?”
“Anh nói rồi, anh không khoác lác”.
Tô Nhã Linh thất vọng lắc đầu: “Anh biết chiến thần Hạo Thiên giỏi thế nào không? Tôi không cho phép anh bôi nhọ và sỉ nhục thần tượng của tôi”.
Nghe cô nói thế, Trần Bảo Kỳ thấy rất bất ngờ.
Anh không ngờ thần tượng của Tô Nhã Linh lại là chiến thần Hạo Thiên.
“Chiến thần Hạo Thiên xuất sắc lắm sao? Anh thì không nghĩ thế!”
“Lần này cậu ta đến Lâm Thành là để xin lỗi người nào đó”.
“Không thể nào! Chiến thần Hạo Thiên địa vị ở tít trên cao sao có thể xin lỗi người khác được chứ?”
Nói đến đây, Tô Nhã Linh buông tay Trần Bảo Kỳ ra, vẻ mặt phức tạp nhìn anh: “Thôi vậy, nói với anh thì anh cũng không hiểu, diễn kịch xong rồi, tôi có thể về nhà rồi chứ?”
“Nhã Linh, anh không diễn kịch, mỗi câu nói của anh đều xuất phát từ trái tim”.
Tô Nhã Linh có thể cảm nhận được sự chân thành của Trần Bảo Kỳ.
Nhưng càng như thế cô lại càng thêm buồn phiền: “Nhưng… bố mẹ tôi ép gả tôi cho Thúc Quang Minh – ông chủ tập đoàn Quang Minh”.
“Ông ta có tiền có quyền ở Lâm Thành, tôi sợ liên lụy…”
Tô Nhã Linh chưa nói hết câu thì Trần Bảo Kỳ đã nắm lấy tay cô, dẫn cô đến Ủy ban nhân dân.
“Bây giờ chúng ta đăng ký