Nghe thấy vậy, Tần Nhược Hà tức giận liếc xéo Trần Bảo Kỳ: “Chẳng phải lúc trước cậu đảm bảo chắc chắn rằng tập đoàn Bảo Kỳ sẽ hợp tác với chúng ta sao?”
“Chuyện này là thế nào hả?”
Chuyện xảy ra bất ngờ, khiến Trần Bảo Kỳ cũng không lường trước được.
Ở tập đoàn Bảo Kỳ còn có người dám làm trái mệnh lệnh của anh sao?
“Mẹ à, mẹ đừng trách Trần Bảo Kỳ, nên giữ sức để nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì tốt hơn!”
Tô Nhã Linh nghiêm mặt nói: “Do lời kêu gọi của tập đoàn Bảo Kỳ mà nhà cung cấp nguyên liệu đã ngừng cung cấp cho chúng ta rồi”.
“Hơn nữa lô thiết bị mà mẹ đặt mua cũng đã bị người khác cướp mất”.
Nghe thấy những thông tin này, Tần Nhược Hà vô cùng đau đầu.
“Đây chẳng phải là muốn đuổi cùng giết tận chúng ta hay sao?”
Tần Nhược Hà nhìn Tô Nhã Linh với vẻ hoảng sợ, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu.
“Nhã Linh à, có lẽ con cũng nhận ra, Bảo Kỳ Vương đang muốn nhắc khéo chúng ta đấy”.
“Con mau ly hôn với Trần Bảo Kỳ, rồi cầm theo giấy chứng nhận ly hôn đi tìm Bảo Kỳ Vương!”
“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.
Tô Nhã Linh không trả lời, mà liếc mắt nhìn Trần Bảo Kỳ.
Trần Bảo Kỳ khẽ lắc đầu: “Chuyện này anh sẽ giải quyết”.
“Cậu câm miệng lại cho tôi! Đã là lúc nào rồi mà còn khoe khoang chứ? Cậu lấy cái gì ra để giải quyết hả?”
Lúc Tần Nhược Hà đang nói thì điện thoại của Tô Nhã Linh đổ chuông.
Sau khi nối máy, Tô Nhã Linh không nói gì, rất nhanh đã cúp máy.
“Nhã Linh, lại có chuyện gì vậy?”
“Chị Đan Đan