Còn về phần Trần Sơn, hắn hoàn toàn chẳng coi Trần Bảo Kỳ ra gì.
Hắn nhớ rất rõ Tô Đan Đan từng nói, Trần Bảo Kỳ chỉ là một tên lang bạt không nghề không nghiệp vừa mới ra tù.
Lúc bọn họ tới khách sạn Sheraton, cả nhà Tô Nhã Linh đã nơm nớp lo sợ đứng trước cửa khách sạn.
Tần Nhược Hà nhìn về phía Trần Bảo Kỳ, bực dọc nhắc nhở: “Cậu nghe cho kỹ đây, lát nữa sau khi cậu vào trong thì cứ giả làm người câm, bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến cậu, nhớ rõ chưa?”
“Còn nữa, nếu như bảo cậu xin lỗi thì cũng phải ngoan ngoãn mà phối hợp”.
“Hôm nay dù thế nào cũng không được gây chuyện, nếu không cả nhà chúng tôi thật sự sẽ bị cậu hại chết, nghe rõ chưa?”
Trần Bảo Kỳ không đáp lời mà nhìn về phía Tô Nhã Linh lúc này đang cực kỳ lo lắng: “Nhã Linh, em đừng lo, chuyện này cứ để anh xử lý”.
Tần Nhược Hà nghe vậy thì nổi cơn điên: “Cậu xử lý cái con khỉ! Hôm nay dẫn cậu tới là để cậu ra vẻ đáng thương chứ không phải để cậu trổ tài chém gió!”
“Ôi chao này em dâu, chuyện gì khiến cho cô nổi giận ghê thế? Chỗ này là nơi đông người, cô làm thế đúng là chẳng có chút khí chất nào cả!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói kỳ quái vang lên.
Triệu Hải Yến khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu tỏ vẻ ta đây.
Tần Nhược Hà vừa nghe thấy giọng điệu này của Triệu Hải Yến là lại nổi giận.
“Chị dâu, không biết có chuyện gì muốn nhờ vả mà cứ nhất định phải mời chúng tôi tới đây ăn cơm thế?”
Tần Nhược