“Thằng vô dụng như anh thì lấy cái gì ra để đuổi việc tôi? Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, dù có là Bảo Kỳ Vương cũng không dám nói ra mấy lời này!”
“Anh là người nhà họ Trần ở Yên Kinh sao?”
Trần Bảo Kỳ lại lên tiếng hỏi.
Nếu là người khác hỏi thì có lẽ trong lòng Trần Sơn còn thấy chột dạ, thế nhưng Trần Bảo Kỳ chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng, hắn chẳng thấy sợ hãi chút nào.
“Tôi không phải người nhà họ Trần ở Yên Kinh thì chẳng lẽ là anh?”
Trần Sơn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, hỏi ngược lại.
Tần Nhược Hà hoàn toàn không ngờ Trần Bảo Kỳ chẳng những không xin lỗi mà còn dám chất vấn thân phận của Trần Sơn.
Đây rõ ràng là đẩy cả nhà bọn họ cùng xuống vũng bùn!
Lúc bà ta chuẩn bị trách mắng Trần Bảo Kỳ, có hai người đàn ông mặc vest đeo kính râm màu đen đi tới trước mặt Tô Đan Đan.
“Xin hỏi cô là Tô Đan Đan phải không?”
Một người trong số đó lên tiếng hỏi.
“Đúng… đúng vậy, mấy người là?”
“Chúng tôi là người nhà họ Trần ở Yên Kinh, tấm thẻ này là do gia chủ chúng tôi tặng cho cô, trong thẻ có mười triệu tệ, là tiền tiêu vặt của cô”.
“Thiếu phu nhân, nếu như cô có yêu cầu gì khác thì cứ việc lên