“Mau ly hôn đi! Sau đó công khai giấy chứng nhận ly hôn ra trước mọi người!”
Tần Nhược Hà nói với giọng điệu ra lệnh.
“Mẹ, con sẽ không ly hôn với Bảo Kỳ đâu”.
Tô Nhã Linh kiên định nói: “Cuộc đời này con chỉ có mình anh ấy thôi”.
Nghe thấy câu trả lời của Tô Nhã Linh, Trần Bảo Kỳ cũng liếc nhìn cô thêm vài lần.
Tô Nhã Linh đỏ mặt, nở nụ cười hạnh phúc.
“Con đang nói linh tinh cái gì thế? Một tên tội phạm từng có tiền án xứng với con hay sao? Cậu ta có thể cho con cái gì?”
“Cảm giác an toàn!”, Tô Nhã Linh nghiêm túc trả lời.
Tần Nhược Hà tức giận thở dốc, không ngừng dùng tay chỉ vào mặt Tô Nhã Linh, nhất thời không biết nên nói gì.
“Cảm giác an toàn? Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Không thấy ngu ngốc hả? Ở trong cái xã hội này, không có tiền có quyền thì làm gì có cảm giác an toàn chứ?”
“Chưa nói tới mấy cái nảy, chỉ nói Trần Sơn thôi, cậu ta mà báo thù thì hai đứa biết đối diện thế nào đây?”
Sau vài giây dịu lại, Tần Nhược Hà lớn tiếng chất vấn.
Trần Bảo Kỳ cười nhạt: “Báo thù? Anh ta không dám đâu!”
Dứt lời, Trần Bảo Kỳ kéo theo Tô Nhã Linh sải bước rời đi.
Mãi tới khi Trần Bảo Kỳ khuất bóng, Trần Sơn mới gào mồm lên, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt độc địa nham hiểm.
“Anh Trần Sơn, anh gắng lên, chúng ta tới bệnh viện