Hắc Sát và Bạch Sát không hề để tâm đến lời đe dọa của Tô Nhã Linh.
Ngược lại chúng còn nhìn Tô Nhã Linh với ánh mắt thô tục dâm đãng: “Đã lâu rồi anh em bọn này chưa chơi người nào xinh đẹp như cô, lại đây để bọn tôi thỏa mãn cô nào”.
“Cô yên tâm, bọn tôi sẽ cho cô tiền”.
Hắc Sát nở nụ cười xấu xa nói, còn cố ý xé một chiếc quần tất của Tô Nhã Linh.
“Lưu manh, cầm thú…”
Ngay lúc Tô Nhã Linh tức giận giậm chân thì Trần Bảo Kỳ nói: “Nhã Linh, em đưa bố mẹ đi trước đi, để anh giải quyết”.
“Không được, có đi thì cùng đi!”
Tô Nhã Linh kiên quyết nói.
“Em yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đợi anh giải quyết xong sẽ đến tìm em”.
Trần Bảo Kỳ nhẹ giọng nói.
Tô Nhã Linh chưa lên tiếng, Tần Nhược Hà và Tô Thế Vinh ở bên cạnh đã kéo cô chạy ra ngoài.
“Bố mẹ, hai người buông con ra, muốn đi thì hai người cứ đi đi, con phải ở cạnh Bảo Kỳ!”
Tô Nhã Linh vùng vẫy nói.
“Con bé ngốc này, con ở cạnh cậu ta là muốn chết à? Hắc Bạch Song Sát đều là mấy tên liều lĩnh”.
“Chuyện này do Trần Bảo Kỳ gây ra thì đương nhiên phải để cậu ta tự mình xử lý”.
Tần Nhược Hà và Tô Thế Vinh cứ thế kéo Tô Nhã Linh rời đi.
Hắc Bạch Song Sát thấy Tô Nhã Linh đi mất thì đứng bật dậy: