Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Ngọc Đỉnh không ngừng đi vòng trong Ngọc Hư Cung, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Ngọc Đỉnh sư huynh! Đừng đi nữa! Ta choáng rồi đây này!" Thái Ất thật sự không chịu nổi.
"Vậy đệ bảo ta làm sao bây giờ? Đồ đệ của mình bị người ta bắt nạt thành như vậy, sư phụ là ta lại bất lực......"
"Còn không phải là đồ đệ của đệ tự tìm?" Quảng Thành Tử trợn trắng mắt nói.
Ngọc Đỉnh nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Bĩu môi, chuẩn bị khóc lớn.
"Khụ......" Nguyên Thủy Thiên Tôn đảo mắt, khóe miệng cong lên tạo một nụ cười phúc hắc, ho nhẹ nói, "Vi sư có một cách......"
Nhỏ giọng nói xong kế hoạch của mình, Nguyên Thủy Thiên Tôn đắc ý ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, chờ đồ đệ đồ tôn tán dương.
Một nén nhang sau, im lặng.
Hai nén nhang sau, im lặng.
Ba nén nhang sau, vẫn im lặng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy cái cổ của mình hơi đau, tim càng đau, chủ ý tốt như thế mà không ai tán đồng à?! Thật quá đáng!
Nguyên Thủy Thiên Tôn trộm mở một con mắt.
Má ơi! Đáng sợ quá! Mười ba tên thần này vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm lão! Nhìn đến lão sởn tóc gáy! Chẳng lẽ có người tranh thủ lúc lão không để ý mà cho cả đám ăn Định Thân Chú? Hay là họ đột nhiên phát hiện vò Bách Hoa vạn năm lão cất giấu? Nếu không chẳng lẽ là Quỳnh Huyễn Ngọc Dao ngàn năm kia? Thật đáng sợ!
"Quá sâu sắc!" Ngọc Đỉnh sợ hãi kêu lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng đánh thức mười hai vị thần tiên đang say mê vì kế hoạch vĩ đại của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân từ lúc này bắt đầu sùng bái sư phụ của mình, cách này cũng nghĩ ra được?! Không hổ là sư phụ của Ngọc Đỉnh Chân Nhân ta!
"Sư phụ anh minh!" Mười một kim tiên còn lại cùng kêu lên.
"Tốt như vậy sao?" Na Tra tưởng tượng thảm trạng của Thiên Đình một chút, cùng khuôn mặt hàn băng của Dương Tiễn, gian nan nói, "Nhị ca mà biết......"
"Chỉ sợ nó không biết ý! Nó không biết thì sao chịu về Côn Luân chứ?!" Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu cười vừa lòng, "Hơn nữa chúng ta cũng đâu có muốn rời khỏi Côn Luân chút nào đâu! Bất đắc dĩ, vì cứu vớt chúng sinh tam giới, chúng ta mới phải ra ngoài!"
Nhìn đi, lý do chính nghĩa chưa!
"Thật ra sư tổ muốn gặp Nhị ca thì cũng không cần phiền toái như vậy!" Na Tra cố gắng dẹp ý tưởng của Nguyên Thủy Thiên Tôn, "Ngài trực tiếp lấy Kính Côn Luân xem không phải là được rồi sao?! Sau đó......"
"Kính Côn Luân đang ở chỗ sư phụ ta......" Nghĩ đến sư phụ Hồng Quân Lão Tổ của mình, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại ủy khuất, cái gì mà mình ở thiên ngoạn nhớ đồ đệ lắm, lại không tiện đi lại, thông qua Kính Côn Luân để giải nỗi tương tư.
Móa! Lý do củ chuối gì thế?! Nguyên Thủy Thiên Tôn thầm mắng sư phụ mình trăm ngàn lần, sau lại ôn hòa nói: "Hơn nữa buông tha đám người Thiên Đình kia thì ta lại không vui! Lão nhân gia ta thích náo nhiệt!"
"Đúng đó, lão đây yên tĩnh quá lâu nên chán rồi!" Người nói chính là Quảng Thành Tử đang đùa nghịch Phiên Thiên Ấn trong tay.
Điển hình của loại đứng nói chuyện không đau eo! Tặng kèm Quảng Thành Tử một cái trợn trắng mắt, Na Tra vô cùng hy vọng nhìn sư phụ nhà mình, sư phụ, ngài lý trí nhất! Tuy rằng đôi lúc có hơi mơ hồ......
Nguyện vọng tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Giương mắt nhìn lên, lại vô ngữ cứng họng, trái tim nhỏ bé của Na Tra vỡ tan.
Lúc này Thái Ất đang tích cực thảo luận cùng các sư huynh đệ kế hoạch hủy diệt Thiên Đình, cũng đưa ra những ý kiến vô cùng tâm đắc, được chúng thần khen ngợi.
Nhìn nhóm thần đỉnh cấp chỉ sợ tam giới không loạn này, Na Tra choáng, giờ cậu có phần đồng tình đám thần tiên trên Thiên Đình kia rồi.
"Na Tra!" Nguyên Thủy Thiên Tôn cười tủm tỉm gọi.
"Dạ? Có đệ tử!" Na Tra thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nịnh nọt một bộ lừa bán trẻ con, rùng mình một cái, sao cảm giác mình