Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Dương Tiễn tội ác ngập trời, mà giờ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Quả là thiên lý bất dung! Trẫm chiêu ngươi và Na Tra tiến đến cũng vì việc này!" Trên ngự tòa, tôn giả khảng khái nói, híp nửa mắt quan sát phản ứng của Trầm Hương và Na Tra.
Trầm Hương âm thầm nắm tay, làm sao bây giờ? Nói hay không?
"Trầm Hương! Na Tra!" Ngọc Đế cũng không tính cho Trầm Hương thời gian cân nhắc, nặng nề quát.
"Có tiểu thần!"
"Trẫm mệnh các ngươi suất lĩnh mười vạn thiên binh thiên tướng cấp tốc hạ phàm tróc nã Dương Tiễn!"
"Chuyện này......" Trầm Hương trầm ngâm.
"......" Na Tra không nói gì, âm thầm trầm tư có nên báo cho mấy lão nhân ở Côn Luân không.
"Trầm Hương lớn mật! Ngươi không mau chóng tiếp chỉ, muốn tạo phản sao?!" Ngọc Đế dừng một chút, "Hay là có lý do gì khó nói?"
"Tiểu thần tiếp chỉ." Trầm Hương trầm giọng đáp, "Nhưng mà tiểu thần cần có thời gian chuẩn bị.
Dù sao thì Dương Tiễn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ!"
"Được! Trẫm cho ngươi ba ngày!" Ngọc Đế nhìn thoáng qua Trầm Hương, "Vừa rồi nương nương đã tiếp Tam Thánh Mẫu và tiểu hồ ly lên trời.
Họ nói chuyện rất vui vẻ, nương nương bảo ta nói với ngươi một tiếng, muốn giữ người ở lại mấy ngày."
"......" Trầm Hương thầm tức giận, không tự giác nắm chặt hai tay, thầm nghĩ, [Giỏi cho một lão già Ngọc Đế! Vậy mà lại lấy nương và Tiểu Ngọc kiềm chế ta!]
"Chúng ta suy cho cùng cũng là thân thích, theo lý ngươi nên gọi ta một tiếng cữu gia." Ngọc Đế nói thế, nhưng lại không có ý cười.
"Tiểu thần không dám." Trầm Hương tất cung tất kính đáp, "Bệ hạ, nếu không có việc gì, tiểu thần đi chuẩn bị trước."
"Bệ hạ!" Na Tra vừa hô lên, đã thấy Trầm Hương trừng cậu một cái, chỉ đành nhịn xuống.
"Na Tra!" Ngọc Đế lười nhác gọi một tiếng, "Ngươi muốn nói gì?"
"Na Tra muốn nói, Na Tra tiếp chỉ."
"Không còn việc gì! Các ngươi lui xuống đi!"
"Tuân chỉ!"
"Mưu kế của bệ hạ thật tuyệt!" Vương Mẫu chờ người đi hết rồi mới đi từ sau bình phong ra.
"Nương nương quá khen." Ngọc Đế cười khẽ, tiếp tục vùi đầu vào đống tấu chương.
Làm bạn vạn năm, không cần quá nhiều ngôn ngữ, Vương Mẫu cũng hiểu ý đối phương, cười theo.
Bọn họ đều cho rằng mình thắng chắc.
Đáng tiếc, đối thủ của họ là Dương Tiễn.
Trời xanh thẳm, hoa đào nở rộ.
Một nam tử bạch y gảy đàn, bên cạnh hắn còn có một mỹ nhân phấn y chậm rãi nấu trà, tất cả gần như duy mỹ.
Chỉ là, có một con khỉ đang không ngừng ồn ào.
"Đừng gảy mấy đồ bỏ đi này nữa! Mau chạy đi thôi!" Tôn Ngộ Không rất bực bội, nói nhiều thế mà tên Dương Tiễn này vẫn bất động, rốt cuộc là sao chứ? Sao mà trầm ổn thế!
Dương Tiễn dừng tay lại, rất hứng thú nhìn Tôn Ngộ Không một cái, "Đi đâu?"
"Đi đâu cũng được! Ngươi không đi, chẳng lẽ muốn chờ Trầm Hương dẫn mười vạn thiên binh thiên tướng đến chắc?!" Tôn Ngộ Không thật sự không hiểu trong đầu Dương Tiễn chứa gì! "Hải sản muội muội! Ngươi cũng khuyên đi chứ!"
"Ta nói có tác dụng gì, không bằng ở đây pha trà!" Thốn Tâm ném một cái xem thường qua, "Dương Tiễn chắc chắn đã có kế sách rồi, nếu không còn ngồi đây chắc? Ngươi nghĩ chàng ấy là thằng ngốc à!"
Dương Tiễn cười khẽ không đáp.
"Dương Tiểu Thánh, ngươi nói cho ta một chút với!" Tôn Ngộ Không vừa thấy biểu tình đó của Dương Tiễn, biết Thốn Tâm nói cũng gần đúng, đào đào lỗ tai nói.
"Con khỉ, ta hỏi ngươi.
Sao ngươi biết việc này?"
"Ừ.
Ở Thiên Đình nào có bí mật gì, Trầm Hương giống như cố ý......!Trầm Hương đã biết?!"
Dương Tiễn gật đầu, "Tiểu Ngọc tỉnh.
Họ biết cả rồi."
"........."
"Trầm Hương cố ý thả lời, để ta rời đi.
Mà Na Tra nhất định sẽ về Côn Luân." Dương Tiễn bưng ly sứ lên, "Sư phụ bọn họ mà biết, nhất định sẽ bức người kia ra."
"Ai?" Tôn Ngộ Không ngạc nhiên nói.
"Cộng Công." Nhắc tới tên này, khóe môi Dương Tiễn lại hơi cong lên.
"Chính là người giận dữ đánh đổ Bất Chu Sơn kia? Haha, Thiên Đình lần này lại náo nhiệt rồi đây!" Tôn Ngộ Không vỗ tay cười to, "Nhưng lỡ họ không kịp......"
"Vậy phải vất vả Đại Thánh trợ giúp." Dương Tiễn nhận trà Thốn Tâm pha, nhàn nhạt nhấp một ngụm.
"Ngươi......!Muốn lão Tôn bám trụ Trầm Hương? Vậy thì dễ rồi!" Tôn Hầu Tử liên tục đồng ý.
"Nói cho nó Dương Tiễn vẫn là Dương Tiễn, Trầm Hương vẫn là Trầm Hương.
Tân thiên điều vẫn là tân thiên điều."
"......"
"Còn nữa, ngươi phải ổn định Cộng Công.
Nói cho hắn là ta bảo ngươi đi." Dương Tiễn nhếch môi lên, "Đại Thánh cũng đã lâu chưa giãn gân cốt nhỉ?"
"Ừ? Ý ngươi là......" Tôn Ngộ Không nghe vậy, hai mắt tỏa sáng.
"Không có việc gì, các người đánh cứ đánh, đập cứ đập." Dương Tiễn tùy tay gảy cầm.
"Tóm lại bức Ngọc Đế rời khỏi Dao Trì."
"Cái này lão Tôn thích! Đập đồ chính là nghề của lão Tôn!" Nhớ năm đó đại náo thiên cung thật thích ý quá mà, "Nhưng mà buộc lão già đó đi đâu?"
"Nơi này." Dương Tiễn cười cười.
"Tới đây làm gì?" Thốn Tâm khó hiểu.
"Cầu ta." Dương Tiễn cười với Thốn Tâm.
"......"
"......"
Thốn Tâm và Tôn Ngộ Không hết lời, chẳng lẽ người này làm chúa cứu thế đến nghiện rồi à?!
"Rốt cuộc chàng muốn làm gì?" Thốn Tâm hỏi.
"Không phải ông ta phái người tới đánh ta sao? Ta đương nhiên không thể để ông ta sống tốt." Người nào đó nói như lẽ đương nhiên, không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thốn Tâm và Tôn Ngộ Không hoàn toàn cạn lời, người này quả là có thù tất báo!
"Thuận tiện nói điều kiện với Ngọc Đế." Dương Tiễn cầm điểm tâm lên nhìn, cười nói, "Làm