Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Bệ hạ, nương nương giá lâm!" Thiên Nô hô lớn.
Đám người Ngọc Đế và Vương Mẫu thanh thế hiện thân, đứng rất xa, chờ Dương Tiễn phản ứng.
Đương nhiên chờ Dương Tiễn tiếp giá là không có hy vọng gì rồi, nhưng dù sao cũng phải tỏ vẻ chút đi chứ? Thế mà một thần một rồng một chó dường như bị kết giới cách ly.
Dương Tiễn tiếp tục phẩm trà, ý cười nhàn nhạt nhìn Thốn Tâm đang nấu trà.
Dưới chân là một con chó đen mượt đang ngủ ngon lành.
Tất cả đều đang nói cho Ngọc Đế một sự thật sắt đá: Người ta căn bản không để Ngọc Đế và Vương Mẫu gì đó vào mắt!
"Khụ!" Ngọc Đế vờ ho một tiếng, ai biểu mình đang có việc cần cầu người ta, "Nhị Lang Chân Quân thật có nhã hứng."
"À, thì ra là Ngọc Đế......!Bệ hạ à." Dương Tiễn một bộ vừa phát hiện, nhưng vẫn không có ý đứng dậy.
Thốn Tâm thầm trợn trắng mắt, [Chàng giả vờ giỏi lắm!] Nhưng trên mặt lại cực kỳ phối hợp giả bộ tươi cười, "Bệ hạ, nương nương vạn phúc."
"A! Thốn Tâm cũng ở đây à! Tới bên bổn cung, bổn cung nhiều năm không gặp ngươi, thật là có chút nhớ!" Vương Mẫu một bộ thân thiết, mắt thấy sắc mặt Dương Tiễn không tốt, nghĩ thầm có thể xuống tay từ Thốn Tâm.
"Thốn Tâm đang pha trà cho Dương Tiễn, không tiện rời đi.
Nếu nương nương muốn ôn chuyện với Thốn Tâm thì nói ở đây luôn đi." Không đợi Thốn Tâm tiếp lời, Dương Tiễn đã đáp trước.
Đùa à, Vương Mẫu ngươi có ý gì, Dương Tiễn ta còn không biết sao?
"Nhị Lang Chân Quân không cần khách khí.
Chúng ta vốn là người một nhà mà." Ngọc Đế thấy Dương Tiễn không có ý mời mình, cho lui mọi người, tự tìm một bậc thang cho mình.
"Người một nhà?" Dương Tiễn thấy buồn cười, lão dám xưng người một nhà với hắn, lạnh lùng nhìn Ngọc Đế và Vương Mẫu đã ngồi xuống bàn, "Làm sao dám chứ.
Dương Tiễn chính là trọng phạm Thiên Đình."
"Haha, haha.
Nhị Lang Chân Quân thật là...!Trẫm lập tức hạ chỉ đặc xá ngươi!" Ngọc Đế khoa trương vung tay áo.
"Hừ! Bệ hạ thật hào phóng, nhưng Dương Tiễn lại tự cảm thấy không thể cho qua." Dương Tiễn đập mạnh chén trà xuống, làm Ngọc Đế Vương Mẫu giật mình run lên.
Dương Tiễn này sẽ không đột nhiên làm khó dễ chứ?!
"Dương Tiễn, chuyện này chúng ta tạm để qua một bên đi.
Giờ ta đến là có chuyện khác quan trọng hơn muốn nói.
Cộng Công và Côn Luân Thập Nhị Kim Tiên đại náo Thiên Đình, hẳn là ngươi đã biết rồi đúng không?!"
"Có liên quan gì đến Dương Tiễn?" Mắt Dương Tiễn nhếch lên, lạnh lùng nói.
"Này...! Bảo vệ tam giới là trách nhiệm của mỗi sinh linh.
Nhị Lang Chân Quân hẳn sẽ không bỏ mặc chứ?" Ngọc Đế híp mắt, cẩn thận đáp lời, "Huống chi Côn Luân Thập Nhị Kim Tiên là trưởng bối trong sư môn của Nhị Lang Chân Quân, nếu bị thương chỉ sợ không tốt đâu."
"Nhưng Cộng Công này có vẻ chỉ hứng thú với Thiên Đình thôi thì phải?" Một nụ cười lạnh bò lên khóe môi, "Còn bên sư phụ, trong tam giới, Dương Tiễn tin là không có ai có thể tổn thương họ!"
"Bệ hạ, nương nương!" Thường Nga đột nhiên hiện thân, áo trắng bay bay.
"Thường Nga, sao lại đột nhiên tới?" Mắt đẹp của Vương Mẫu xoay chuyển, khóe môi mang ý cười, Thường Nga, ngươi đừng làm ta thất vọng!
"Thường Nga lần này đến là mời Nhị Lang Chân Quân đến hàng phục Cộng Công." Thường Nga nhìn Dương Tiễn, nghiêm mặt nói, "Chân Quân, quá khứ có lẽ có rất nhiều hiểu lầm, nhưng Thường Nga cho rằng, giờ Chân Quân hẳn nên buông bỏ quá khứ, cứu vớt chúng sinh tam giới càng quan trọng hơn!"
"Dương Tiễn tự có chừng mực, không phiền Tiên Tử nhọc lòng." Giọng Dương Tiễn lạnh băng, có hơi bực.
Vất vả lắm mới ép được Ngọc Đế Vương Mẫu tới đây, Thường Nga này xen vào, lại cho Ngọc Đế Vương Mẫu cơ hội thở ra.
Thốn Tâm cả kinh, Dương Tiễn vậy mà lại nói chuyện với Thường Nga như thế? Nhìn trộm Thường Nga, thấy nàng ta ngơ ngác đứng đó.
Có hơi không đành lòng, muốn tiến lên an ủi, chỉ là vừa định đứng dậy, lại cảm thấy bàn tay ấm áp, là Dương Tiễn cầm tay Thốn Tâm.
Dương Tiễn cho Thốn Tâm một ánh mắt ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, Thốn Tâm hiểu ý, cúi đầu từ tốn nấu