Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Chỉ bằng tên tiểu tử này mà dám đánh nhau với Dương Tiễn? Còn thắng?" Thái Ất chỉ vào Trầm Hương đang ở trong Cửu Long Thần Hỏa, không thể tin nói: "Đám này mù rồi à?"
"Hừ!" Hoàng Long khinh thường hừ lạnh, thầm nghĩ, "Vậy mà cố tình còn có người tin đó! Đúng là một đám gia hỏa não heo!"
Trầm Hương nóng mặt, thầm nghĩ, [Đúng vậy, sơ hở lớn vậy mà ta không nhận ra? Ta vậy mà lại ngây thơ nghĩ mình có thể đánh bại cữu cữu? Thật quá vớ vẩn!]
"Nói dối một ngàn lần sẽ thành sự thật sắt đá!" Ngọc Đỉnh thâm trầm nói, sau đó lại hưng phấn ngửa mặt lên trời kêu to, "Thật là quá sâu sắc!"
Trầm Hương vốn đang thầm kính nể Ngọc Đỉnh Chân Nhân nói rất có triết lý, không hổ là sư phụ của cữu cữu.
Nhưng bị Ngọc Đỉnh kêu một câu, có hơi sợ, lão nhân này sẽ không điên rồi chứ?
"Hì hì, thằng nhóc thúi.
Ta nói cho ngươi nhé, Dương Tiễn lúc còn nhỏ hơn ngươi hai tuổi, Côn Luân đã không còn pháp bảo nào có thể vây khốn hắn."
Quảng Thành Tử kích thích, "Ngươi muốn vượt qua hắn, đời này đã không còn hy vọng gì rồi.
Kiếp sau ta thấy cũng không được đâu! Nhưng mà, nể mặt ngươi là cháu ngoại Dương Tiễn, chúng ta sẽ huấn luyện ngươi thật tốt! Hì hì, ta lại cho ngươi thêm tí lửa! Chúc ngươi sớm thành công!" Nói rồi còn dùng sức quạt Thất Cầm Phiến, "Hì hì, Thái Ất sư đệ, ta phát hiện hai pháp bảo của chúng ta phối hợp quả là thiên y vô phùng nha!"
"Đúng vậy, đúng đó! Sao lúc trước không phát hiện nhỉ?" Thái Ất cười tủm tỉm đáp, "Nhưng mà tiểu tử này ồn quá! Người không biết còn tưởng chúng ta ngược đãi nó đấy!" Nói xong, tay tùy ý vung lên, thả ra một Cấm Âm Chú.
"Ừ, giờ yên tĩnh hơn nhiều!" Ngọc Đỉnh vừa lòng gật đầu, "Tiểu tử Dương Tiễn quá đau cháu ngoại nó.
Một tí tôi luyện cũng không cho.
Vậy thì trưởng thành sao được chứ?! Chúng ta đây là đang giúp Dương Tiễn dạy dỗ cháu ngoại nó, giúp thằng nhãi này trưởng thành nhanh hơn thôi.
Chắc là bị thương tí thì Dương Tiễn cũng không trách chúng ta đâu ha!"
Họ không nghe được tiếng Trầm Hương nói chuyện, nhưng Trầm Hương lại nghe rõ câu chuyện của họ, nghe được câu huấn luyện mình, vì giúp mình, cậu cắn chặt răng, bắt nạt người ta mà còn tự nhận là tốt à! Thật không có thiên lý! Cữu cữu~~
"Sao mặt tiểu tử này nhăn ghê thế?" Hoàng Long nhìn Trầm Hương, "Có phải là cảm thấy hơi lạnh? Sư huynh tăng lửa thêm đi! Đừng có keo kiệt thế chứ!"
"À, được!" Thái Ất cười tủm tỉm đồng ý, mặc niệm chú ngữ, thoáng chốc, trong Hỏa Long Tráo, ánh sáng bắn tứ phương.
Trầm Hương bị thiêu đến chết đi sống lại, mỗi một tấc da thịt đều như bị xé rách.
Giờ thật là muốn chết luôn rồi.
Nhưng tất cả sự khó chịu đều giấu kín trong lòng, không dám lộ ra ngoài, sợ đám lão nhân ngoài tráo lại nói mình lạnh! Thiên lý ở đâu kia chứ! Cứu mạng với~
"Sư phụ, sư thúc, sư bá, thật là có hứng thú."
"Hửm? Giọng nói thật quen thuộc nha!" Côn Luân Ngũ tiên nhanh chóng nhìn nhau, đưa ra kết luận, "Dương Tiễn!"
"Đúng là đệ tử." Dương Tiễn đứng cách đó không xa nhàn nhàn mở miệng, khóe môi còn có tia run rẩy khó phát hiện, trừng về phía đám Thái Ất Chân Nhân.
Còn không thả người!
Thái Ất sờ sờ mũi, thức thời thu lại Hỏa Long Tráo, không tình nguyện thả Trầm Hương ra.
"Cữu cữu!" Trầm Hương quỳ rạp trên đất, thấy Dương Tiễn, quả là ngàn vạn cảm khái, nhất thời nghẹn ngào không nói thành lời.
"Ừ.
Na Tra, đệ mang Trầm Hương về Hoa Sơn trước.
Ta và Thốn Tâm lát nữa đi tìm mọi người." Dương Tiễn nhàn nhạt phân phó, lại nhìn về phía Trầm Hương, "Nghỉ ngơi cho tốt." Thật khổ đứa nhỏ này, lọt vào tay sư phụ, không chết cũng mất một tầng da.
"Dạ! Được!" Na Tra nhanh chóng đồng ý, không nói hai lời đã kéo Trầm Hương chạy.
Lúc này Na Tra thầm cảm kích Dương Tiễn, [Vẫn là Nhị ca tốt! Nếu không bị sư phụ sư bá bọn họ......] Nhớ lại ánh mắt trừng mình như muốn ăn thịt người của đám người Thái Ất ban nãy, Na Tra rùng mình một cái, bay càng nhanh!
"Oa! Đồ đệ ngoan của ta! Vi sư nhớ con muốn chết!" Ngọc Đỉnh thấy Dương Tiễn thì sửng sốt hồi lâu, đột nhiên như nhớ ra gì đó, lập tức nhào về phía Dương Tiễn, Dương Tiễn ôm Thốn Tâm lóe sang bên, "Sư phụ, đừng như vậy!"
"Oa! Đồ đệ!" Ngọc Đỉnh thấy không nhào vào được Dương Tiễn thì lại khóc lên, khóc đến mức làm Dương Tiễn đầu đầy hắc tuyến.
"Đừng khóc! Không sợ Thốn Tâm cười cho à." Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn Tam tiên còn lại cũng một bộ nước mắt lưng tròng nhìn mình, âm thầm thở dài, [Xem ra không có hy vọng rồi.] Lại cúi đầu nhìn Thốn Tâm đang một bộ ngốc rớt.
Cũng đúng, ai đã từng thấy Xiển Giáo thế này.
"Không sợ!" Ngọc Đỉnh giận dỗi nhìn Dương Tiễn, gào khan hai tiếng như để thị uy.
"Còn khóc nữa, ta sẽ không bao giờ cười với người!" Dương Tiễn vô ngữ nhìn trời xanh, bất đắc dĩ phải dùng đòn sát thủ.
"Đây thì sao tính là uy hiếp?" Thốn Tâm bị giọng Dương Tiễn đánh thức, trợn trắng mắt với hắn, "Thành công được mới có quỷ!"
Nhưng mà......
Ngọc Đỉnh dùng tốc độ ánh sáng lau khô nước mắt, đứng lên, cười hì hì với Dương Tiễn.
Vô ngữ......
Đây là tiếng lòng của Thốn Tâm.
"Đồ đệ tức phụ! Con và đồ đệ làm hòa rồi à? Ta nói cho con này, thật ra đồ đệ của ta và Thường Nga không có gì đâu."
"Nó thực chất chỉ đơn thuần thích ngắm trăng thôi! Ở Xiển Giáo đã bắt đầu ngắm rồi!"
"Thường Nga kia chỉ là xinh chút thôi, thực ra cũng không có gì."
Một đám lão nhân vây quanh Thốn Tâm hoặc lải nhải hoặc là cười tủm tỉm đánh giá Thốn Tâm.
"Khụ." Dương Tiễn vờ ho một tiếng, đám lão nhân này thấy chúng ta quá thoải mái rồi đúng không? Còn cố ý khiến Thốn Tâm ngột ngạt! Ôm Thốn Tâm vào lòng, "Các sư thúc bá còn lại đâu?"
"Ách! Hẳn là vẫn còn đang đấu pháp với sư phụ nhỉ?" Quảng Thành Tử dường như suy tư đáp, "Không biết có thu phục được sư phụ không."
Thốn Tâm đầu đầy hắc tuyến, đồ đệ đánh nhau với sư phụ?! Người Xiển Giáo này sao vậy chứ?!
Dương Tiễn lại nhẹ nhàng thở ra, may mà họ còn đúng mực, không để sư tổ ra ngoài.
Không chắc tam giới đại loạn mất!
"Ồ, Ngọc Đỉnh sư phụ! Sao tóc mọi người đều trắng thế?!" Thốn Tâm bỗng phát hiện ra mấy lão nhân này toàn tóc trắng, tuy nói đã qua 800 năm, nhưng mà trắng đến khoa trương rồi đó?!
"Ta nhớ rõ......"
"Đẹp không?! Thanh Hư sư huynh của ta nói như vậy rất có phong phạm tiên nhân!" Ngọc Đỉnh tự hào đáp, "Nhìn xem, đó là trắng bạc, trắng bạc!"
Thốn Tâm nhìn nhìn Dương Tiễn, lòng cực độ hoài nghi thật ra Dương Tiễn không phải là đồ đệ của Ngọc Đỉnh!
"Sư phụ, mọi người về Côn Luân trước đi." Dương Tiễn nhàn nhạt nói, không tỏ vẻ khiếp sợ với lời Ngọc Đỉnh nói.
Không có cách nào! Ở Xiển Giáo ngốc lâu quá, đã quen mười ba thầy trò vì một con Tiên Kê Tuý mà vung tay đánh nhau, nên hình thành năng lực gặp biến bất kinh.
"Đồ đệ! Con đuổi vi sư?" Nước mắt lưng tròng nhìn Dương Tiễn, "Vi sư ngậm đắng nuốt cay dạy dỗ con, vậy mà con lại đuổi vi sư đi?!"
Bộ dáng tiểu tức phụ này của Ngọc Đỉnh mà để Trầm Hương nhìn thấy thì chắc chắn sẽ hộc máu, vừa rồi còn hung thần ác sát......
"Ta xử lý xong việc thì đi thăm mọi người." Mí mắt Dương Tiễn không nâng, tiếp tục trần thuật.
"Đồ đệ tức phụ cũng đi?" Ngọc Đỉnh thu hồi nước mắt, cười hì hì hỏi.
"Đúng vậy." Mắt trợn trắng.
"Chúng ta đi đây!" Đám Ngọc Đỉnh vẫy tay, còn muốn nói gì đó, nhưng mà thấy Dương Tiễn hơi nhăn mày, thức thời rời đi.
Hình như Thiên Đình còn chưa giải quyết xong thì phải ha~
Thấy Dương Tiễn bất đắc dĩ, Thốn Tâm buồn cười.
Thật không biết mấy năm đó Dương Tiễn sống ở Xiển Giáo thế nào.
Có nhiều lão ngoan đồng thế này hẳn là vui vẻ lắm nhỉ?
Dương Tiễn liếc Thốn Tâm một cái, "Đi thôi!"
"Gâu!" Một bóng đen lao đến, "Các Chân Nhân! Đừng đánh! Chủ nhân ta nói lát nữa nếu ngài ấy về Côn Luân mà không thấy mọi người...!Chủ nhân? Sao người lại ở đây?"
"Tốc độ của Hao Thiên Khuyển ngươi chậm thật! Nhất định là gần đây lười biếng không luyện công!" Dương Tiễn gõ đầu Hao Thiên Khuyển một cái, "Đi thôi."
"Lại đi đâu? Ta sắp mệt chết rồi!" Thấy Dương Tiễn dứt khoát rời đi, Hao Thiên Khuyển kêu rên, "Chủ nhân, chờ ta với!"
"Các người xuống trước đi.
Trẫm muốn nghỉ ngơi." Cho lui mọi người, lười biếng ngồi trên ghế ngự, "Nếu lão tổ đã tới, sao không hiện thân gặp mặt?"
"Ha hả! Dao Trì của ngươi hôm nay quả là quá tráng lệ, quá huy hoàng! Lão đạo suýt thì lạc đường!" Một lão đạo râu tóc bạc phơ cười ha hả hiện thân.
"Lão Tổ cần gì phải châm chọc?" Ngọc Đế trợn trắng mắt, thật là dỗi người không cần bản thảo!