Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Ta mang thai?" Thốn Tâm có chút khó tin, lẩm bẩm lặp lại.
"Đúng vậy." Dương Tiễn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đẹp của Thốn Tâm, "Thiên y đã chẩn mạch rồi."
"Thật vậy sao?" Thốn Tâm đỏ mắt, ngàn năm chờ đợi cuối cùng cũng chờ được, "Dương Tiễn! Chúng ta sắp có hài tử của mình, đúng không?!"
"Đúng vậy!" Dương Tiễn cười nhìn Thốn Tâm đang kích động trước mặt, "Vậy nên sau này nàng làm gì cũng phải cẩn thận, biết không?!"
"Ta không cẩn thận lúc nào hả!" Thốn Tâm ngoan cố nói, dựa vào lòng Dương Tiễn, "Hì hì, ta thật sự rất vui!"
"Nàng đó!" Dương Tiễn sủng nịch vuốt mũi nàng.
"Cữu cữu..." Trầm Hương đẩy cửa vào, "Haha, con không thấy gì hết...!Tiếp tục tiếp tục!" Nói rồi chạy một mạch ra ngoài.
Dương Tiễn nhanh buông Thốn Tâm ra, "Quay lại!" Dương Tiễn khẽ quát.
"Haha, cữu cữu, cữu mẫu, nên ăn cơm."
"Ừ." Dương Tiễn nhàn nhạt hỏi, "Ai làm?"
"Nương con..." Không có ý tốt chớp mắt.
"Hả?! Thật ra ta còn buồn ngủ lắm! Dương Tiễn, ta ngủ nha!" Thốn Tâm vừa nghe Dương Thiền làm, nhanh chóng làm bộ làm tịch ngáp một cái.
"Hử?" Nghĩ đến tay nghề của Dương Thiền, Dương Tiễn hơi căng thẳng, cười gượng hai tiếng, "Haha, thật ra ta cũng không đói lắm.
Ta ở lại bồi Thốn Tâm, mọi người ăn trước đi."
"Nương con không động tay vào, đều là Tiểu Ngọc làm." Trầm Hương không có ý tốt bổ sung câu nói.
Ai nha, nương à, xem ra trù nghệ của ngài thật quá nổi danh!
Trên đời này có những người không thể trêu, bởi vì nếu ngươi trêu người ta, chẳng khác nào cho người ta lý do diệt ngươi.
Dương Tiễn vừa lúc chính là loại người này.
Trầm Hương vừa lúc đã trêu chọc hắn.
Vì thế quạt giấy của Dương Tiễn vừa lúc dừng trên đầu Trầm Hương.
"Cữu cữu..." Trầm Hương đau nhe răng nhếch miệng, uỷ khuất gọi một tiếng, lại nhìn về phía Thốn Tâm, "Cữu mẫu, cữu cữu đánh con..."
"Ta đã nói cho con là người nào đó rất hẹp hòi rồi mà!" Thốn Tâm nhún vai.
"Thốn Tâm, không phải nàng mệt sao? Sao còn chưa ngủ?" Dương Tiễn cười xấu xa.
"Hả?"
"Trầm Hương, ta nghĩ chúng ta ra ngoài trước đi.
Cữu mẫu của con muốn ngủ." Dương Tiễn nhìn Thốn Tâm, nhấn rất mạnh chữ ngủ.
"......" Khoé mắt Thốn Tâm run rẩy, người này đúng là...!Keo kiệt!
Thấy Dương Tiễn và Trầm Hương sắp ra khỏi cửa phòng, tự tôn hay đói bụng?
"Dương Tiễn..." Cuối cùng vẫn rất không có cốt khí gọi.
"Còn không mau ra đây!" Dương Tiễn thấy bộ dáng vô cùng đáng thương của Thốn Tâm, ném lại một câu.
"Ừ!" Mỗ long lại cao hứng phấn chấn.
"Vương! Đây là món quà thuộc hạ hiếu kính dâng lên ngài!" Một con hổ yêu dẫn theo một thư sinh nói, "Đại vương hút tinh khí của thư sinh này, công lực có thể cao thêm một tầng!"
"Ừ." Hắc y nam tử đứng thẳng, "Chuyện ta muốn ngươi làm đến đâu rồi?
"Thuộc hạ đáng chết!" Hổ yêu cuống quýt quỳ xuống đất, "Con rồng kia sau khi ăn năn hối lỗi chuyện thiên luật xuất thế liền chưa từng rời khỏi Đông Hải.
Thuộc hạ..."
"Hừ!" Hắc y nam tử hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ xoay người, ánh mắt bỗng nhìn thư sinh chết ngất trên đất, "Hổ yêu, ngươi lập công lớn."
"Dạ?" Hổ yêu đang liên tục dập đầu sửng sốt.
"Ngươi biết đây là ai không?" Hắc y nam tử không đợi hổ yêu trả lời, "Hắn chính là muội phu của Dương Tiễn.
Có hắn, chúng ta sẽ càng dễ dàng đạt được mục tiêu." Đột nhiên, hắn nở nụ cười tà mị, "Xem ra ông trời đối xử với ta không tệ."
"Vương, ngài quen hắn?"
"Khi ta bị giam ở Hoa Sơn, nhìn thấy họ.
Dương Thiền..." Hắc y nam tử không nói tiếp.
Câu hắn không nói đó là: Dương Thiền là một nử tử tuyệt mĩ, đẹp đến mức khiến hắn động tâm.
Từ ánh mắt đầu tiên hắn ngửa đầu nhìn thấy nàng, hắn đã luân hãm.
Hắn tận mắt thấy Dương Thiền động tâm, gả chồng, sinh con.
Hắn đau lòng, Dương Thiền không biết.
Hắn tận mắt thấy Dương Thiền bị áp, bị tù, được cứu.
Hắn đau lòng, Dương Thiền cũng không biết.
Tất cả những gì Dương Thiền trải qua đều có sự tham dự của hắn, chỉ là hắn không thể để nàng biết sự tồn tại của hắn.
Hắn cũng không trách nàng, chỉ tại Ngọc Đế! Nếu không phải Ngọc Đế áp hắn ở dưới chín tầng Hoa Sơn, sao hắn lại bỏ lỡ chân ái đời mình?
Ngọc Đế, dù mất tất cả, ta cũng muốn ngươi chết!
Lại nhìn về phía thư sinh, chỉ là ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ và ghen ghét.
"Dương Tiễn, chàng thật sự muốn mang ta về Tây Hải?" Thốn Tâm cẩn thận hỏi.
"Đúng vậy." Dương Tiễn từ từ buông ly trà, nhìn Thốn Tâm, nghiêm trang nói: "Không phải nhạc phụ đại nhân đưa thiếp mời đến sao? Hiền tế như ta sao lại dám không đi? Lỡ nhạc phụ đại nhân giận, bắt nàng về thì phải làm sao bây giờ?"
"Cướp dâu nha!" Thốn Tâm còn chưa tiếp lời, Hao Thiên Khuyển đã nói tiếp, "Cũng không phải chưa từng làm! Đến lúc đó để ta tiên phong bên trái, Na Tra tiên phong bên phải, Trầm Hương..."
Bốp, Dương Tiễn đập quạt xuống, trừng qua, "Nói bậy gì đấy?"
Thốn Tâm cũng nói: "Xứng đáng!" trong đầu lại từ từ hồi ức, [14 tháng 8 ngàn năm trước, Dương Tiễn mang theo Hao Thiên Khuyển và Mai Sơn lục quái xông thẳng vào Long Cung, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đến đâu, không ai địch lại.
Khi đó ta bị nhốt trong phòng ngủ, thấy chàng phá cửa vào, nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của chàng, biết là trong lòng chàng có ta, cũng không màng bất cứ ai, nhào thẳng vào lòng chàng.
Giờ nghĩ lại đúng là có chút thẹn thùng.] Thốn Tâm nhìn trộm Dương Tiễn, mỉm cười.
"Ô~~" Hao Thiên Khuyển uỷ khuất nhìn Dương Tiễn một cái, chạy vào bếp.
"Nhị ca, nhị tẩu." Dương Thiền từ từ đi đến.
"Tam muội." Dương Tiễn chào hỏi.
Thốn Tâm đột nhiên bừng tỉnh, vội đứng dậy kéo Dương Thiền ngồi xuống bên cạnh mình, "Tam muội, hôm nay muội rảnh sao? Trầm Hương và Tiểu Ngọc đâu?"
"Hôm nào mà muội chẳng rảnh! Chỉ là sợ quấy rầy hai người nên không dám tới quá thường xuyên thôi." Dương Thiền mỉm cười nói.
"......" Dương Tiễn nhíu mày không nói, yên lặng thở dài.
Tam muội, muội tịch mịch sao?
"Tam muội, muội còn đang trách ta ngàn năm trước không hiểu chuyện sao?" Thốn Tâm cúi đầu nói.
"Nào có! Nhìn tẩu nói kìa! Muội là người keo kiệt như vậy sao!" Dương Thiền biết Thốn Tâm lại nghĩ nhiều, vội vàng an ủi, "Chúng ta không phải gia đình sao!"
"Gia đình! Đúng, chúng ta là gia đình!" Thốn Tâm cười nói: "Vậy muội dọn đến