Dương Tiễn hoàn toàn không để ý những gì nữ tử váy xanh nói.
Giọng nói cao vút của nữ nhân đó đã kéo đến biết bao người vây xem, hắn cũng không để ý đến.
Ánh mắt của hắn chỉ chăm chú đặt trên người Tam Thánh Mẫu nãy giờ vẫn im lặng không nói gì.
So với dáng vẻ tiều tụy lúc bị đè dưới Hoa Sơn, Tam Thánh Mẫu hiện tại đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh ưu nhã trước kia.
Đây mới là Tam muội mà hắn quen thuộc, khóe miệng Dương Tiễn không khỏi nhếch lên, trong phút chốc toàn bộ đau nhức và khó khăn đều tan biến.
Hắn không mong cầu xa vời muội muội nhìn thấy tình trạng của mình có thể có phản ứng gì.
Ngày đó ở Côn Luân, một lòng đinh ninh mình sẽ chết khi đối mặt với lưỡi rìu thần của Trầm Hương, thì hắn đã quyết tâm sẽ không gặp lại tiểu muội mà mình đánh đổi tất cả liều mạng bảo vệ.
Hắn chỉ hy vọng muội muội có thể hạnh phúc vui vẻ như trước kia.
Nhưng không biết vì sao khi Tam Thánh Mẫu bước từng bước đến gần hắn, trái tim hắn như nóng cháy và sống lại.
Mà khi bước chân của nàng ngừng lại, chỉ hờ hững nhìn về phía hắn, cõi lòng hắn bất chợt thấy căng thẳng, theo sau đó là đau đớn như muốn vỡ vụn.
Gò má đột nhiên đau nhói, cái tát chói tai vang lên, hắn bất ngờ không kịp phản ứng.
Trước mắt tối sầm, một lúc lâu sau mới thấy hán tử mặt sẹo vừa nãy lôi Hao Thiên Khuyển đi đang đứng chống tay ở trước mặt, nước miếng mắng chửi văng tứ tung.
Người vây xem ngày càng nhiều, mấy tên ăn mày ra sức đè Hao Thiên Khuyển định chạy tới.
Hao Thiên Khuyển liều mạng giãy giụa, lớn tiếng kêu gào: "Tam Thánh Mẫu, cô không thể...!Chủ nhân ngài..." Một tên ăn mày cởi xuống chiếc giày rách nhét vào miệng nó.
Hán tử mặt sẹo nghe tiếng hô của nữ tử váy xanh nên mới đến đây, thấy Dương Tiễn ngây người nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp ăn mặc cao quý không chớp mắt thì ngay lập tức nổi điên lên tát hắn một cái, quát: "Mụ nội, tao đã biết là con ma bệnh này sẽ đem lại đen đủi!"
Tam Thánh Mẫu khẽ hô lên một tiếng, muốn xông lên lại nhịn xuống, kêu to: "Không, đừng đánh hắn!" Hằng Nga, Long Tứ công chúa và Lưu Ngạn Xương cũng theo tiếng kêu chạy tới.
Hằng Nga có vẻ không đành lòng, Lưu Ngạn Xương do dự một lúc định quát bảo ngừng lại thì Long Tứ lắc đầu ra hiệu hắn trước tiên đừng nói gì cả.
Hán tử mặt sẹo quay sang cười cười với Tam Thánh Mẫu: "Tiểu nhân quản giáo không nghiêm, làm phu nhân hoảng sợ." Nữ tử váy xanh ban đầu kêu la sợ hãi bỗng cất giọng the thé: "Cho ngươi tiền là phúc đức lắm rồi, ngươi làm việc kiểu gì đấy? Cái loại này mà cũng dám đưa đến!" Hán tử mặt sẹo liên tục hành lễ: "Không đúng, không đúng, mọi người cùng vui, ngài đại nhân đại lượng.
Thế này đi, tôi bảo hắn dập đầu xin lỗi các vị được không? Mấy vị đại nhân xin đừng chấp nhặt với tiểu nhân."
Gã xoay người đá một cái lên người Dương Tiễn, Dương Tiễn mất trọng tâm ngã quỵ xuống đất.
Hán tử mặt sẹo nổi giận: "Giả chết cái gì? Đi, mau qua đó bồi tội nhận lỗi với các vị phu nhân!" Gã cúi đầu xuống, thấy Dương Tiễn vẫn lẳng lặng nhìn Tam Thánh Mẫu, trong lòng gã càng sôi sục, lại bồi thêm mấy cái.
Tam Thánh Mẫu la lên: "Đừng đánh nữa! Hắn là, hắn là..." Ánh mắt chạm phải đám người đang vây xem, nàng không còn dũng khí nói tiếp, chỉ bảo: "Ngươi...!Đừng đánh hắn, hắn bị bệnh!"
Hán tử mặt sẹo chống nạnh: "Cảm tạ lòng thiện tâm của phu nhân, nhưng gia có gia pháp, dưới trướng ta không chấp nhận kẻ khốn khiếp không tuân theo quy củ như thế.
Hôm nay ta nhất định phải chấn chỉnh gia quy!" Gã chỉ vào Dương Tiễn rồi chửi ầm lên.
Người đến xem ngày càng nhiều, đầu tiên là khách ở tiền viện và tôi tớ Triệu phủ, tiếp đó là một số ít khách quý trong nhà, cuối cùng là chư tiên hóa thành người phàm.
Dương Tiễn ngã lăn dưới đất, ánh mắt vẫn chỉ mãi hướng về một mình Tam Thánh Mẫu.
Thấy nàng do dự muốn tiến lên ngăn cản lại nhìn bốn phía xung quanh như sợ mất mặt, một chút kích động vui sướng khi gặp được muội muội của hắn dần dần phai nhạt đi, đến cuối cùng hóa tan đau buồn mất mát, cảm giác đau lòng thậm chí không thể tồn tại.
Đau tới cùng cực, có lẽ sẽ không đau nữa chăng? Khóe môi hắn nhếch lên, chậm rãi lộ ra ý cười, trong đó chỉ có cô độc, cô độc đến mức không có nổi một niềm vui trên đời.
Một phụ nhân trung niên yếu ớt được một thiếu niên tuấn tú đỡ bước ra khỏi sảnh chính.
"Liên nhi, giờ lành tới rồi.
Con không vào dự lễ mà ở đây làm gì?"
Thiếu niên nói: "Cha, mẹ, dì Hằng Nga, dì Tư, Triệu lão gia mời mọi người vào trong!"
Hai người xuyên qua đám đông, sắc mặt Tam Thánh Mẫu tái xanh.
Đột nhiên nàng bước đến cản lại tiếng quát mắng của hán tử mặt sẹo, đồng thời che giấu Dương Tiễn không cho phụ nhân trung niên nhìn thấy.
Phụ nhân trung niên cười từ ái: "Sao vậy? Người này bị làm sao? Liên nhi, con tránh ra, để mẹ bắt mạch giúp hắn."
"Mẹ?"
Cõi lòng nặng nề của Dương Tiễn bỗng run rẩy dữ dội, rốt cuộc hắn cũng dời tầm mắt khỏi Tam Thánh Mẫu, vội vàng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia.
Nhưng bởi vì Tam Thánh Mẫu chắn ở phía trước, mà hắn lại không có sức di chuyển, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc thân thiết.
Đúng vậy, thật quen thuộc.
Rất lâu trước kia, hình bóng đó từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn trăm ngàn lần, nhẹ nhàng ngân nga câu ca thiếu nhi.
Khi đó, giấc mộng chính là niềm an ủi duy nhất của hắn.
Song, kể từ ngày tận mắt nhìn thấy hình bóng ấy ở dưới ánh mặt trời nắng gắt chậm rãi hóa thành một đống tro tàn, cảnh mơ an ủi duy nhất đã không còn thuộc về hắn.
Ý thức càng lúc càng hỗn loạn mơ hồ, chỉ duy một ý niệm vô cùng rõ ràng: "Mẫu thân, rốt cuộc...!Thời khắc này, con đã thật sự làm được..."
Hắn chậm rãi khép hai mắt lại, vẫn là nụ cười hàm ý thâm sâu, cô độc nhưng không hề tiếc nuối.
"Tam muội, chăm sóc cho mẫu thân thật tốt, hãy quên người ca ca này đi.
Nếu đó là lựa chọn duy nhất để muội có thể bình tĩnh sống tiếp."
"Mẹ, thật sự không có gì.
Mẹ vào trước đi, lát nữa con vào sau.
Trầm Hương, đỡ bà ngoại vào trong nghỉ ngơi!" Tam Thánh Mẫu đáp với tâm trạng hoảng loạn, đánh ánh mắt xin giúp đỡ sang đám người Tứ công chúa.
Trầm Hương khó hiểu nhìn mẫu thân, từ sau khi thoát khỏi Hoa Sơn chưa từng thấy mẹ căng thẳng như thế.
Trong lúc vô ý ánh mắt hắn thoáng nhìn qua một bên, đột nhiên lắp bắp kinh hãi.
Tuy rằng đang bị đè dưới đất, trong miệng còn bị nhét một chiếc giày, nhưng mi mỏng mũi tẹt, tứ chi gầy gò vẫn khiến người nhìn qua khó quên.
Hao Thiên Khuyển? Trầm Hương suýt chút nữa kêu lên, hắn theo bản năng đưa mắt dáo dác khắp nơi.
Quả nhiên ở phía sau mẫu thân chính là nhân ảnh quen thuộc kia.
Huyền y đen tuyền, trước sau như một mang theo một nụ cười lạnh cao thâm khó dò.
Tuy chật vật lôi thôi, nhưng thần sắc vẫn cứ cao ngạo thong dong.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấm áp điềm đạm vào lần đầu tiên gặp người này.
Người như thế, lại tàn nhẫn truy sát chèn ép, khiến hắn hận đến thấu xương.
Hiện giờ dì Tư sống lại, Đinh Hương trùng sinh, cả nhà hòa thuận vui vẻ, Trầm Hương tự nhận mình sẽ không còn dính líu gì với người này nữa.
Song, chỉ với một cái liếc mắt, những cực khổ và cảm giác thống hận mà hắn tưởng rằng đã hoàn toàn cho qua lại một lần nữa sục sôi, ép hắn hít thở không thông.
Long Tứ ở một bên thấy sắc mặt của Trầm Hương khác thường liền hiểu rõ.
Nàng ngay lập tức bước qua đỡ Dao Cơ, cười nói: "Đúng vậy.
Dì Dao, chúng ta vào nhà trước, đừng bỏ lỡ thời khắc đại hỉ của đệ đệ con.
Tam Thánh Mẫu, Lưu tiên sinh, hai người giúp Triệu lão gia dọn dẹp bên này rồi cũng mau mau vào trong thôi!" Lúc nói chuyện còn đánh mắt sang Trầm Hương, hai người cùng nhau đỡ Dao Cơ quay lại phòng.
Tam Thánh Mẫu thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh mà khó xử không biết phải làm thế nào.
Nàng đành xoay người lại nhìn Dương Tiễn nằm dưới đất.
Nàng nhận ra ý cười bên khoé môi Dương Tiễn, thấy hắn vẫn mãi dõi theo bóng lưng đi xa của Dao Cơ, lòng nàng bỗng chốc mềm nhũn ra.
Đến bây giờ nàng mới chú ý tới Nhị ca đã không còn thần thái dũng mãnh như trong trí nhớ, sắc mặt hắn lúc này nhợt nhạt như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Nàng ngơ ngác đứng sững tại chỗ, đầu óc rơi vào mịt mù.
Một bàn tay to lớn đặt lên bả vai nàng, Lưu