Khoảng thời gian trước, phần lớn binh mã của Thiên Đình đều tập trung ở Tích Lôi Sơn, Tháp Thần không có người chống lưng, Tiểu Thanh mới dám vào thẳng Lôi Phong Tháp làm bạn với Bạch Quý Tử.
Nhưng dạo gần đây, có Lôi tướng dẫn binh tuần tra hạ giới, Tiểu Thanh không thể quá phách lối, bởi vậy cũng không thường tới.
Chỉ là Tháp Thần có chỗ dựa, lúc Sĩ Lâm đến tế tháp mẹ con có thể gặp mặt một lần hay không, cũng khó mà nói được.
Các nàng gặp may, còn hai ngày nữa là đến tế tháp, binh mã của Lôi tướng rốt cuộc rời khỏi Hàng Châu.
Bạch Quý Tử bị nhốt bên trong tháp đã lâu, khó tránh khỏi trở nên tiều tuỵ, nhưng nàng sao có thể đành lòng để nhi tử lo lắng cho mình? Bởi vậy năn nỉ Tiểu Thanh ít nhất mang đến cho nàng một cái gương.
Hôm đó, lúc Tiểu Thanh mang theo gương đi vào Lôi Phong Tháp, trời còn chưa điểm canh năm.
Bạch Quý Tử mở gương, dựng lên lăng kính, rửa mặt chải đầu, vấn tóc hơi nghiêng một bên, Tiểu Thanh nhìn thấy cười nói: "Tỷ tỷ lâu không gặp người ngoài, dạng búi tóc này đã sớm không hợp thời.
Tới tới tới, Tiểu Thanh đổi giúp ngươi."
Đưa tay gỡ búi tóc, Tiểu Thanh chợt thấy ba búi tóc đen kia đã không còn mềm mại như mười tám năm trước, cúi đầu, cầm lên vài lọn tóc hai bên tóc mai, bên dưới lộ ra một sơi trắng bạc chướng mắt.
"Tỷ tỷ! Ngươi tại sao như thế......"
Bạch Quý Tử nhìn qua lăng kính, cũng nhìn thấy sợi tóc trắng kia, chỉ cười nhạt một tiếng: "Nhổ đi đi."
Tiểu Thanh vạch ra tóc trắng, nhẹ nhàng nhổ, tóc trắng rơi xuống, nằm trong lòng bàn tay nàng.
Tóc sinh ra từ máu.
Kết tóc làm phu thê, quấn tóc cũng đồng nghĩa với máu giao hòa.
Thế nhưng đôi phu thê đồng tâm kết tóc tại Tào Từ năm đó, giờ đi đâu? Một người bị giam trong Lôi Phong Tháp, đánh mất ánh quang; Một người đi xa tận chân trời, sớm đã xuống tóc.
Tiểu Thanh tựa hồ muốn rơi nước mắt, vẫn còn cười nói: "Tỷ tỷ, thành Hàng Châu người người đều nói, bên cạnh Dũng Kim Môn có một nhà bán dầu hoa quế rất tốt, ta đặc biệt đi mua đến.
Tỷ tỷ thử một chút, thơm hay không?" Tay cẩn thận dùng lược từng li từng tí tách ra sợi tóc, thỉnh thoảng bị kẹt lại, bôi lên dầu hoa quế, lược dễ dàng lướt qua.
Mùi hương ngọt ngào của dầu hoa quế xông đến nàng cay cay sống mũi, nàng ép mình nghĩ sang chút chuyện vui......!Một điệu hát dân gian bỗng quanh quẩn nơi đáy lòng, không thể gạt đi giai điệu tươi sáng mừng vui đó:
Một chải chải đến đầu, phú quý không cần sầu.
Hai chải chải đến đầu, không bệnh lại không lo.
Ba chải chải đến đầu, nhiều con lại nhiều thọ.
Lại chải chải đến đuôi, cử án lại tề mi (vợ chồng yêu thương nhau).
Hai chải chải đến đuôi, nguyện làm chim liền cánh.
Ba chải chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội (bội: ngọc bội).
Có đầu lại có đuôi, đời này chung phú quý.
Tiểu Thanh đổi cho Bạch Quý Tử một búi tóc Bàn Long, cài lên trâm bạch ngọc, vừa muốn cắm hoa lụa, bỗng nhiên giật mình: "Ai nha, không ổn, ta tại sao lại mang hoa lụa đỏ? Đúng ra phải mang màu trắng a! Phải làm sao bây giờ? Về đổi có kịp không?"
"Thôi, hoa lụa đỏ thì hoa lụa đỏ đi." Bạch Quý Tử nhận lấy hoa lụa, nhìn vào lăng kính, ướm thử bên tóc mai, "Trông vẫn được."
Hoa lụa đỏ rực phối lên tóc đen, lại mặc một thân áo trắng, ngược lại giống tuyết lớn vừa tạnh, ép xuống nhành mai đen nhánh như mực Tùng Yên, lại ép không được nhành hoa điểm điểm hồng đầu tiên của mùa xuân.
("Đông phong đệ nhất chi", kỳ thực không biết dịch thế nào.)
Nhưng sau này, Bạch Quý Tử vuốt ve Long Tuyền bảo kiếm một mình hồi tưởng, ngày đó Tiểu Thanh vô tình mang sai hoa lụa, một màu đỏ thẫm như máu kia, lại giống như một loại ám chỉ của vận mệnh.
Đông phong đệ nhất chi có gì tốt đâu? Tỉnh quá sớm có gì tốt đâu? Đợi đến khắp nơi sắc xuân phồn thịnh, thế nhân chỉ nói càn khôn đảo ngược, khổ tận cam lai, làm sao biết có một nhánh hoa đẹp vừa lụi tàn? Đoá hoa lụi tàn kia, chính là đông phong đệ nhất chi của hôm nay a!
Bạch Quý Tử mở ra hộp phấn, vẽ lông mày, họa mắt, điểm môi, vì che giấu mặt mũi tiều tụy còn đặc biệt đánh thêm nhiều chút phấn hoa đào.
Bên trong lăng kính, vẫn như cũ tướng mạo như ngọc, mặt đẹp như hoa, nếu không phải trên cổ tay xiềng xích vang động, cứ ngỡ chưa từng rời đi gian phòng bên trong tiệm thuốc nhỏ tại Trấn Giang, mười tám năm chua xót, chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Trời đã sáng rỡ.
Bên ngoài quan Trạng Nguyên phân phó tuỳ tùng đứng hai bên sương phòng, bày biện hoa thơm bảo nến, cung kính trình lên một bài tế văn, chất văn rất đẹp.
Bạch Quý Tử lại soi soi kính, vuốt vuốt tóc mai, đỡ đỡ hoa lụa, lúc này mới thu hồi lăng kính, đóng lại gương.
Tháp Thần dẫn Hứa Sĩ Lâm đi vào.
Nhìn thấy mẫu thân thân bị xiềng xích, hắn rơi lệ không ngừng, quỳ xuống trên hai gối.
"Nương! Sĩ Lâm bất hiếu, nương chịu khổ ở trong Lôi Phong Tháp, Sĩ Lâm lại không có nổi biện pháp nào......"
Mười tám năm, hôm nay mới tận mắt nhìn thấy, đứa nhỏ năm đó còn trong tã lót giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên nhanh nhẹn văn thải xuất chúng, Bạch Quý Tử ôm hắn vào lòng: "Sĩ Lâm! Con của ta!" Vốn muốn trấn an hắn, lại sớm đã nghẹn ngào khó tả, sống mũi cay xè, nước mắt sắp sửa rơi xuống, lại sợ trôi mất phấn hoa đào trên mặt, để Sĩ Lâm nhìn ra mình sắc mặt không tốt, cảm thấy đau lòng, vội vàng dùng khăn lau đi nước mắt, đứt quãng nói: "Đừng khóc......!Đừng khóc......!Gặp mẹ nên vui vẻ......!Vui vẻ một chút......"
Tiểu Thanh cũng ở bên khuyên nhủ, Hứa Sĩ Lâm mới ngừng khóc.
Hứa Sĩ Lâm ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh, chợt nhớ tới bên Đoạn Kiều nàng dạy mình pháp thuật, tặng mình dù che mưa, lại vội vàng quỳ xuống: "Tiểu Thanh di nương thụ Sĩ Lâm một bái!"
"Làm gì vậy? Ngươi mau đứng lên đi!"
Bạch Quý Tử ngăn cản Tiểu Thanh: "Ngươi để cho hắn cúi đầu."
"Sao lại nói vậy?" Tiểu Thanh cười khúc khích, "Ngươi bái ta như thế, ta lại không có tiền mừng tuổi cho ngươi."
Ba người lúc này mới cùng nhau bật cười.
Đang lúc hỏi han nhau đủ chuyện, bỗng nhiên từ bên ngoài thổi vào một làn gió thơm, tường vân đáp xuống, Pháp Hải từ ngoài đi vào.
Bạch Quý Tử thi lễ gọi một tiếng "đại sư".
Hứa Sĩ Lâm đã biết quá khứ, đoán ra được hắn là Pháp Hải, vội cung cung kính kính tiến lên thi lễ: "Đại sư, Hứa Sĩ Lâm mạo muội, cầu ngài niệm tình cả nhà chúng ta cốt nhục tách rời mười tám năm......!Chỉ cho Sĩ Lâm một con đường sáng, gia mẫu phải làm sao mới có thể trừ hết khó khăn đây?"
"Cái này phải xem lòng thành của Trạng Nguyên."
Tiểu Thanh nhướn mày, Pháp Hải dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào?
Hứa Sĩ Lâm không hiểu ý: "Mời đại sư chỉ rõ."
"Ra khỏi Lôi Phong Tháp, đi sáu mươi bốn bước về phía tây, có một gốc cây sa la.
Ngươi nếu có tâm nguyện gì, liền quỳ dưới cây mặc niệm ba lần, bái ba bái —— Việc này còn phải nhìn ngươi có thành tâm hay không."
Hứa Sĩ Lâm vô cùng mừng rỡ, từ biệt Bạch Quý Tử, chạy ngay ra ngoài.
Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng: "Lão hòa thượng, ngươi lại muốn giở trò gì?" Chỉ sợ Sĩ Lâm lần này đi sẽ gặp chuyện, vội vàng đuổi theo hắn ra khỏi Lôi Phong Tháp, đứng cách đó không xa.
Hứa Sĩ Lâm theo lời tại dưới cây sa la bái ba bái, mặt đầy thành kính.
Ai ngờ không bao lâu, từ phương tây lại thổi tới một trận gió thơm, chuông Phật âm vang, hai vị đầu đà cưỡi tường vân đến giữa không trung: "Người đang bái bên dưới là Hứa Sĩ Lâm?"
"Chính là Sĩ Lâm."
"Ngã phật từ bi, niệm Hứa Sĩ Lâm có hiếu, đặc biệt lệnh hai ta đến thu hồi kim bát, phóng thích Bạch Quý Tử." Dứt lời, niệm động chú ngữ, kim bát bay ra Lôi Phong Tháp, rơi vào trong tay, thu vào tay áo.
Dễ dàng như vậy? Hứa Sĩ Lâm còn đang vui mừng quá đỗi khấu tạ không thôi, Tiểu Thanh lại quay đầu nhìn Lôi Phong Tháp, chỉ cảm thấy quanh tháp như thể phủ trong âm khí, cực kỳ chẳng lành.
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng hô đầy kinh sợ của Bạch Quý Tử vọng ra từ trong tháp: "Đại sư, các ngươi cần gì làm như vậy!"
Bạch Quý Tử xưa nay lạnh nhạt, có thể làm nàng thất thố như vậy sao có thể là chuyện nhỏ? Tiểu Thanh lập tức hoảng hốt, xông vào trong tháp: "Tỷ tỷ?!"
Bạch Quý Tử chỉ lên đỉnh đầu: "Ngươi nhìn." Hai đầu cấm chú như ẩn như hiện bên trong một mảnh hào quang đang lay động.
"Đây là cái gì?"
Pháp Hải thoáng thấy Hứa Sĩ Lâm đã đi vào theo, không chút hoang mang nói: "Trạng Nguyên Công, vừa nãy ngươi dập đầu, nhất định lòng có tạp niệm."
"Cái gì? Lòng có tạp niệm? Ta khi ấy không hề nghĩ bất cứ điều gì, chỉ muốn mẫu thân sớm thoát khỏi khó khăn......"
"Vậy nhất định là người bên cạnh ngươi lòng có tạp niệm."
Tiểu Thanh nghe xong giận tím mặt: "Lão hòa thượng, có chuyện nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng mắng chửi người!"
"Nếu hai người các ngươi đều không có tạp niệm trong lòng, tại sao lại kích phát loại độc chú này đây?" Pháp Hải chỉ chỉ đỉnh tháp, "Nếu không nghĩ ra biện pháp, trong vòng ba ngày, Bạch Quý Tử chắc chắn hoá thành máu lỏng mà chết."
"Cái gì?!" Hứa Sĩ Lâm thất thanh hô lên một tiếng, cứng đờ ngã xuống đất, ôm chặt lấy chân Bạch Quý Tử, "Không, nương, sẽ không! Mười tám năm đều không có chuyện, tại sao vừa mới nhìn thấy Sĩ Lâm, liền......"
"Vậy phải hỏi chính ngươi." Pháp Hải lạnh nhạt cười, đầy ẩn ý liếc nhìn Tiểu Thanh, liền muốn quay người rời đi.
Hứa Sĩ Lâm nhìn theo ánh mắt của Pháp Hải, chợt nhớ tới thái độ gay gắt vừa rồi của Tiểu Thanh đối với Pháp Hải, nghi ngờ nổi lên trong lòng, hắn vội vàng đuổi theo, hai chân như mềm ra: "Đại sư! Đại sư! Cầu đại sư chỉ rõ, như thế nào mới có thể giữ được tính mạng của gia mẫu?"
Pháp Hải hừ lạnh: "Việc này cũng không khó, đáng tiếc chỉ dựa vào sức một mình Trạng Nguyên Công ngươi a......!Không làm được, không làm được."
"Cầu đại sư chỉ rõ! Cho dù thịt nát xương tan, Hứa Sĩ Lâm cũng muốn bảo vệ mẫu thân!"
"Lão hòa thượng, ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi, đừng tiếp tục đùa giỡn!"
"Tiểu Thanh di nương, ngài......!Ngài tại sao lại đối đại sư như thế......!Như thế......!Vô lễ......" Thanh âm của Hứa Sĩ Lâm càng lúc càng nhỏ lại.
Tiểu Thanh nhìn trạng thái của hắn, biết ngay trong lòng hắn đã có nghi ngờ, lập tức như rơi xuống hầm băng: "Sĩ Lâm, ngươi! Ngươi làm sao có thể giống phụ thân ngươi, tin tưởng những lời ly gián của lão hòa thượng này?!" Tay nắm chặt bảo kiếm nhìn chằm chằm Pháp Hải: "Con lừa trọc! Ngươi hại tỷ tỷ ta còn chưa đủ, lại muốn hại cháu trai Sĩ Lâm của ta sao? Tốt, tốt, tốt, muốn gì cứ nhắm vào Tiểu Thanh đây này!"
"Sĩ Lâm, chuyện này không liên quan đến Tiểu Thanh di nương." Bạch Quý Tử vẫn luôn ngẩng đầu quan sát độc chú, lúc này mới mở miệng, "Độc chú này có hai bộ phận, một là yết thiếp của Phật môn, còn lại là phù chú của Xiển giáo.
Bọn chúng khóa chặt lẫn nhau, chỉ cần ta có thể rời khỏi Lôi Phong Tháp trong vòng ba ngày, sẽ không xảy ra chuyện gì." ("yết thiếp": từ điển dịch là "thông báo", nhưng theo giải nghĩa thì khá giống "truyền đơn" giai đoạn cách mạng ở Việt Nam, dịch thành thông báo hay truyền đơn đều không hay lắm nên mình quyết định giữ nguyên.)
Bạch Quý Tử xuất