Ngọc Đỉnh Chân Nhân dù sao cũng là một trong Thập Nhị Kim Tiên của Côn Luân Sơn, cho dù tam giới đều biết hắn chỉ là một cái thư khố biết đi pháp lực thấp, cũng không dám không nể mặt hắn ba phần.
Xích sắt vừa buông lỏng, Dương Tiễn đã ngã từ trên hình kệ xuống, Ngọc Đỉnh bước lên đỡ lấy, để hắn dựa vào đầu vai mình, ngồi xuống dọc theo chân tường: "Hao Thiên Khuyển nói ngươi trọng thương sinh tử chưa biết, còn bị bắt lên Thiên Đình, đã xảy ra chuyện gì? Còn có Tam Thủ Giao và Tứ công chúa......!Thôi, giờ không phải lúc nói chuyện này!" Đưa tay muốn cởi y phục của hắn: "Để sư phụ nhìn xem thương thế."
"Sư phụ, trước đừng vội......" Dương Tiễn mơ hồ mà khó khăn nói, "Ta nói còn không nói được, phải thế nào......!Ta mất hết pháp lực, không có thời gian chần chờ......!Chỉ có thể......"
"Ngươi lại muốn làm gì? Gấp gáp như vậy? Bị thương đến thế này còn không chịu nằm yên?"
"Ta......!Nói rất dài dòng......!Sư phụ, ngài giúp ta......"
Ngọc Đỉnh biết, tên đồ đệ này của mình luôn luôn bướng bỉnh, chuyện đã quyết nhất định sẽ không quay đầu.
Nếu không dạy hắn, không biết hắn lại tìm đến biện pháp nào, kết quả chỉ có càng tệ hơn so với có sư phụ chỉ dẫn.
Hắn thở dài nói: "Ai! Đồ đệ nha, ngươi rõ là làm thần tiên quá lâu, quên mất phàm nhân giải quyết vấn đề thế nào.
Linh nhân dưới thế gian hát điệu cao chẳng lẽ đều có pháp lực? Bọn hắn làm thế nào để thanh âm vừa rõ ràng lại truyền xa?" ("Linh nhân" là diễn viên diễn hí kịch.)
"Cái này......?"
"Thanh âm rõ ràng, đơn giản là cắn âm dứt khoát, cắn giữ chữ đầu là được.
Về phần truyền xa, dùng đan điền đẩy khí lên, xuyên qua toàn thân, đưa thanh âm về phía trước." ("Chữ đầu" tức phần đầu tiên của âm tiết, âm tiết tiếng Trung được chia làm ba phần, gồm chữ đầu, chữ bụng và chữ đuôi, ví dụ như "Tiễn" (jiǎn) thì chữ đầu là "j")
Dương Tiễn hít vào một hơi, đan điền đau như đao giảo, vừa phát ra thanh âm, lồng ngực rung động, một âm chưa hết, đã phun một ngụm máu.
"Đừng, đừng nóng vội", Ngọc Đỉnh nhẹ nhàng ấn xuống lồng ngực hắn, không ngờ lại chạm vào một mảng dính nhớp ẩm ướt, máu dính đầy tay, lại phát hiện xương ngực và xương sườn của hắn đã đứt gãy, "Không được, ta phải lập tức xem xét thương tích của ngươi!" Nói đoạn, không để ý Dương Tiễn phản đối, tháo thắt lưng, mở ra vạt áo.
Khai Thiên Thần Phủ lưu lại một đường vết thương dữ tợn, xé rách da thịt, cắt đứt xương quai xanh, chém vỡ xương ngực, từng cây từng cây xương sườn vỡ nát, chỗ sâu nhất thậm chí tổn thương lá phổi.
Vừa rồi có xích sắt chặn lại còn đỡ, lúc này máu cứ thể chảy ra không ngừng.
Nhưng Ngọc Đỉnh vội vàng đến đây, không mang theo dược, đành phải kéo xuống sấn bào miễn cưỡng băng bó cầm máu.
"Đồ đệ ngốc! Đồ đệ ngốc của ta a!"
Nhưng hắn lại có thể nói cái gì? Là mình dạy hắn đại ái, là mình đưa cho hắn "Trước sau như một, nhẫn nhục phụ trọng".
Tên đồ đệ này trước giờ luôn như thế, mình tưởng tượng một phần, hắn liền có thể làm được mười hai phần hoàn mỹ.
Thay vì nói mình dạy bảo hắn, chẳng bằng nói sư đồ bọn hắn dạy và học cùng tiến bộ.
Ngọc Đỉnh đã sớm phân tích thấu suốt.
Tại sao mệnh lệnh tàn bạo hết lần này đến lần khác vẫn được chấp hành? Chẳng lẽ trong số chúng tiên không có một người hiểu rõ lý lẽ sao? Chẳng lẽ chúng tiên chưa từng trình lên khuyên can ngăn cản sao? Vì sao Ngọc Đế có thể mặc kệ ý kiến của chúng tiên? Đơn giản vì chúng tiên không thể chế hành Ngọc Đế.
Thế nhưng thần tử dưới thế gian lại có thể chế hành thiên tử Đại Tống.
Tống Thần Tông muốn làm trái tổ tông chi pháp mà chém kẻ sĩ, bị hạ thần can ngăn mà dừng.
Thiên tử Đại Tống nghiêm mặt giận dữ, nói "một chuyện khoái ý trẫm cũng không thể làm", Môn hạ Thị lang Chương Đôn không khách khí chút nào phản bác "chuyện khoái ý kiểu vậy, không làm được cũng tốt".
Tại sao chúng tiên trên Thiên Đình không thể chế hành Ngọc Hoàng Đại Đế, thần tử dưới phàm gian lại có thể chế hành thiên tử Đại Tống? ("Chế hành": ước chế và cân bằng quyền lực lẫn nhau.)
Pháp bảo mà thần tử dưới thế gian dùng để chế hành thiên tử Đại Tống, đơn giản là bốn chữ —— "Tổ tông chi pháp".
"Tổ tông chi pháp" nằm ngoài quyền lực của quân vương, bởi vậy mới có thể hạn chế không cho quân vương tùy ý làm bậy.
Việc này ai cũng thấy rõ ràng, không chút nào thần bí.
Ngọc Đỉnh từng nói, nên cảm tạ Vương Mẫu năm trăm năm trước đã đốt rụi phần thiên quy kia, đây là cơ hội tạo hóa cho chúng ta, học hỏi một chút kinh nghiệm từ triều đình thế gian.
"Không ai biết đá tảng chắn đường rốt cuộc là để ngươi phải đi vòng đường xa, hay để dẫn ngươi lên con đường tốt hơn".
Khi đó Ngọc Đỉnh gỡ xuống cây bút cắm trên búi tóc, hứng thú bừng bừng viết câu nói này vào trong sách mới của hắn.
Thế là, Dương Tiễn cứ như vậy làm.
Nghịch thiên cải mệnh, khó khăn cỡ nào, có thể khống chế cục diện cho tới hôm nay thật sự không dễ.
Chắc chắn phải có người trả giá thật lớn, ai có thể cam đoan mình không bị thương đây?
Cởi ra quần áo nhìn xuống, đập vào mắt là một vết bầm màu tím đen vắt ngang trước bụng, khiến người giật mình, Ngọc Đỉnh chỉ nhìn một chút đã hít một hơi lạnh: "Chuyện gì xảy ra! Không ai có thể khiến ngươi tổn thương đến thế này......!Có phải là Như Ý Kim Cô Bổng? Con khỉ này quả nhiên năng lực càng ngày càng lớn! Xuất sư rồi ta liền quản không được hắn đúng không?"
Dương Tiễn căng thẳng trong lòng, không bận tâm đau xót của chính mình, thấp giọng nói: "Ta tự ý bắt giam Tôn Ngộ Không, còn......!Hắn đánh ta cũng là lẽ thường." Từng từ thốt ra một cách cẩn thận, phảng phất dò hỏi cái gì.
"Ta đang muốn nói cho rõ việc này! Ngươi đả thương một tên đồ đệ của ta còn chưa đủ, giờ lại tổn thương hai tên! Niệm tình ngươi hiện tại bị thương nặng, ta không tính toán với ngươi, món nợ này về sau sẽ tính đủ!"
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Sư phụ đối với mình ân nặng như núi, ngày sau nếu mình vẫn còn sống, nhất định phải hiếu kính hắn thật tốt.
Trút bỏ y phục khỏi đầu vai, lại trông thấy hai cây khóa nguyên đinh xuyên thủng xương tỳ bà.
"Bọn người này! Ngươi đã thành ra thế lại còn......!Ta gỡ xuống cho ngươi!"
"Gỡ xuống......!Cũng phải đinh lại, cần gì......"
"Ai, thôi!"
Lại tiếp tục cởi xuống y phục, thân thể chồng chất vết thương từ đinh ba và rìu chiến, Ngọc Đỉnh muốn hỏi lai lịch của những tổn thương này, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt bình tĩnh mà thâm thuý của Dương Tiễn, hắn đột nhiên nghĩ lại —— Cần gì phải vậy đâu? Bí mật về Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh, vốn do chính hắn điều tra rồi nói cho đồ đệ.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách tên sư phụ như hắn tỉnh ngộ quá sớm, thấy được quá rõ!
Lại xem thương thế trên tứ chi, nơi khác không nói, tổn thương phía ngoài cánh tay lại làm Ngọc Đỉnh nổi trận lôi đình: "Càn Khôn Quyển —— Là Na Tra! Tiểu tử này thật quá đáng! Không được, ta phải nói Thái Ất quản hắn! Tiểu tử này!"
"Na Tra vẫn luôn xem Tam muội......!như tỷ tỷ, hắn cũng là......"
"Nếu hắn thật xem ngươi như anh ruột, xem Tam Thánh Mẫu như chị ruột —— Nào có anh chị ruột thịt đánh nhau, em trai không khuyên giải lại còn cùng một bên đánh bên còn lại?"
Nói đến "khuyên giải", Ngọc Đỉnh bỗng nhiên nhớ tới Tứ công chúa: "Tứ công chúa lúc đầu có thể làm nhân chứng cho ngươi, đúng hay không? Ngươi đã có bản lĩnh như thế, sao không xoá cả ký ức của ta và Hao Thiên Khuyển?"
"Ngài sẽ không nói ra.
Hắn nói, cũng không ai tin."
Ngọc Đỉnh không thể nói được gì.
Phải, hắn đương nhiên sẽ không.
Ngọc Đỉnh cũng biết, "tổ tông chi pháp" chỉ có thể đến từ Thượng Cổ Đại Thần.
Bảo vật quan trọng của một quốc gia, tuyệt đối không thể do bất kỳ cá nhân nào tự ý chế tạo, đặc biệt là một thần tử có tiếng xấu.
Cứ như vậy, Dương Tiễn chỉ có thể làm cái đinh đóng lên quan tài của trật tự cũ, bị mai táng cùng một chỗ.
Cho nên hắn nghĩ, nếu hắn thật xui xẻo chết đi rồi, chân tướng sẽ biến thành gánh nặng mà tất cả mọi người không thể tiếp nhận.
Bởi vậy, với ký ức của Tứ công chúa và Tiểu Ngọc, hắn không thể không động chút tay chân.
Ngọc Đỉnh từng nói, đến thần tiên cũng không thể khống chế tư tưởng của một người.
Nhưng tư tưởng cũng không phải thứ con người có thể khống chế.
Ký ức chẳng qua là những mảnh vỡ của cảm giác và ấn tượng, do bản thân mỗi người tự ám chỉ ý nghĩa cho chúng, tổ chức chúng theo trật tự.
Chỉ cần chặt đứt manh mối của những ám chỉ này, ký ức sẽ biến thành tán châu ngọc vỡ, khó mà nhặt lên, đã mất đi ý nghĩa.
Nhưng Ngọc Đỉnh cũng nhìn ra được, kỳ thật Dương Tiễn vẫn hy vọng sau khi hắn chết, Tam Thánh Mẫu ít nhiều sẽ nhớ đến những ký ức tốt đẹp về hắn.
Ngọc Đỉnh cẩn thận mặc lại y phục cho hắn, buộc lên dây thắt lưng: "Đồ nhi, kỳ thật nếu chỉ nói việc này cho gia đình Tam Thánh Mẫu, cũng không phải là xấu.
Để bọn hắn hiểu rõ đầu đuôi, lựa chọn thế nào là việc của bọn hắn.
Nếu ngươi không mở miệng được, sư phụ đi nói thay ngươi."
"Không có chứng cứ, bọn hắn sẽ không tin."
"Không, chỉ cần ngươi nói, bọn hắn liền sẽ tin."
"Mặc kệ ai nói, bọn hắn đều sẽ tin."
Dương Tiễn lúc thì nói bọn hắn sẽ không tin, lúc lại nói bọn hắn đều sẽ tin, tưởng như nói năng hỗn loạn, Ngọc Đỉnh lại hiểu những gì hắn không nói ra ngoài lời.
Tin hay không, căn bản không phải mấu chốt của vấn đề, mấu chốt là —— Chính hắn khinh thường việc giải thích.
Hắn từ trước đến nay luôn là người hành động vượt trên ngôn ngữ.
Đối với hắn mà nói, thẳng thắn bộc bạch cõi lòng, chẳng khác nào xé toạc lồng ngực mặc cho người khác chỉ trỏ đếm xem tim mình có bao nhiêu hốc, phổi có bao nhiêu lá, không thể chịu đựng nổi.
Dương Tiễn tự nhiên có lý của hắn.
Người hiểu ta, không cần thổ lộ hết; Người không hiểu ta, không đáng thổ lộ hết.
Tam muội và Trầm Hương, đều là người rất đơn thuần.
Hắn đương nhiên biết chỉ cần hắn chịu nói, thậm chí không cần đưa ra chứng cứ chắc chắn, cũng có cách làm bọn họ tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng như vậy thì có ý