"Đây là án xử đầu tiên sau khi Tân Thiên Điều xuất thế, do bản quan chủ thẩm.
Ta đã chỉnh lý xong bộ phận có quan hệ tố tụng bên trong Tân Thiên Điều, bản sao đã được phát xuống.
Không có quy củ sao thành được vuông tròn, tam lệnh ngũ thân vốn là chức phận của ta." (Tam lệnh ngũ thân = nhắc nhở liên tục)
Dương Tiễn vừa nãy chỉ nói mấy lời, từng chữ đều mang theo máu mà thốt ra, giờ phút này khó gắng gượng nổi nữa, không nói một câu, yên lặng nghe Văn Khúc Tinh Quân tuyên bố quy củ của công thẩm.
"Thứ nhất, toà án thẩm vấn vốn nên do Hoả bộ đưa ra tội danh, Lôi bộ liệt kê chứng cứ và Văn Khúc Phủ chủ trì Tam Đường hội thẩm.
Nhưng sự thể phức tạp, Hỏa bộ và Lôi bộ nhất thời không thể thực hiện chức trách, bản quan đã bàn bạc cùng bệ hạ, nương nương và chúng tiên để đưa ra một kế sách tạm thời, tội danh và chứng cứ sẽ do chúng tiên cùng nêu lên.
Chúng tiên đều không có dị nghị, Hiển Thánh Chân Quân, ngươi có gì không phục hay không?"
Dương Tiễn đành phải chịu đựng kịch liệt đau nhức đề khí mở miệng: "Không có."
"Thứ hai, liệt vị nếu có ý kiến, mời trực tiếp nói với quan chủ thẩm, không được tranh cãi với nhau.
Liệt vị đều nghe rõ ràng?"
"Thứ ba, tuyệt đối không được phép giả mạo chứng cứ, nếu thẩm tra phát hiện ra chắc chắn nghiêm trị.
Tam Thánh Mẫu, ngươi là thân nhân của Dương Tiễn, ngươi có thể từ chối làm chứng."
"Ta......!Ta......!Sẽ không......" Tam Thánh Mẫu tựa trên người Trầm Hương, thút tha thút thít, sớm đã khóc không thành tiếng.
Chúng tiên có người khen ngợi Tam Thánh Mẫu nhân từ khoan hậu, có người xem thường Nhị Lang Thần hèn hạ vô sỉ.
Dương Tiễn không thèm để ý hết thảy, thứ làm tim hắn đau như bị đao cắt chỉ có nước mắt của Tam muội —— Còn đau nhức hơn chịu một kích toàn lực của Khai Thiên Thần Phủ.
Hắn tình nguyện Tam muội mắng hắn, đánh hắn, cũng không muốn nàng thương tâm đến muốn chết như thế này.
Tam muội, cần gì chứ? Ta quỷ quyệt xảo trá, không từ thủ đoạn, vì Tân Thiên Điều, đánh cược cả tự do vĩnh viễn của ngươi, ngươi cần gì phải tiếp tục khổ sở vì một tên ca ca như vậy?
Văn Khúc Tinh Quân nhắc nhở chư vị yên lặng, hoàn tất tuyên đọc từng điều lệ, lại hỏi một câu: "Chư vị còn có nghi vấn gì không?"
"Tình trạng của ta không thể chống được lâu, có thể cho ta ngồi thụ thẩm?"
"Ngươi đừng có được đà lấn tới!" Ngao Xuân phi thường tức giận, chỉ vào Dương Tiễn mắng, "Thụ thẩm còn muốn ngồi? Ta thấy phải treo ngươi lên thẩm vấn mới đúng!"
"Bát thái tử, ngươi đang nói chuyện với bản quan sao?" Văn Khúc Tinh Quân nhắc nhở.
Ngao Xuân nhất thời nghẹn lời, đành phải nói tiếng xin lỗi.
Văn Khúc Tinh Quân tự nhiên hiểu được dụng ý của luật lệ này.
Hai người ngươi một câu ta một câu, câu này chọi lại câu kia dễ dàng dẫn đến tranh chấp.
Nếu như ở giữa có người thứ ba truyền lời, hai bên có hoà hoãn, sẽ dễ tâm bình khí hòa.
Nữ Oa Nương Nương thật sự suy nghĩ chu toàn.
Về phần ngồi thụ thẩm, có gì không thể? Hai thiên tướng mang lấy Dương Tiễn cũng có thể tiết kiệm một chút sức lực.
"Điện đầu quan, đem ghế đến cho Hiển Thánh Chân Quân."
Dương Tiễn xốc lại tinh thần, hạ quyết tâm, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Ngao Xuân ra đòn đầu tiên: "Dương Tiễn sát hại phàm nhân Đinh Hương, tội không thể tha! Việc này có Trầm Hương và Mai Sơn Lục Thánh làm chứng!"
"Lưu Trầm Hương, Mai Sơn Lục Thánh, có việc này không?"
"Thật có việc này."
"Hiển Thánh Chân Quân, ngươi có gì muốn biện minh?"
Dương Tiễn không nhanh không chậm nói: "Đúng là ta giết Đinh Hương.
Nhưng lúc đó hai bên đang giao chiến, nàng đã là địch, giết cũng không phạm pháp.
Tựa như mười người phe Lưu Trầm Hương, lúc đó vây công chính thần của Thiên Đình đến trọng thương sắp chết, ta cũng không kiện bọn hắn tội đả thương người."
"Ngươi trấn muội sát sanh, ngăn cản Tân Thiên Điều xuất thế, tại sao không nói?"
"Lưu Trầm Hương, mời nói chuyện với bản quan, không được tranh luận với nhau."
"Văn Khúc Tinh Quân, Dương Tiễn trấn muội sát sanh, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, còn ngăn cản Tân Thiên Điều xuất thế! Việc này rất nhiều người ở đây có thể làm chứng!"
Văn Khúc Tinh Quân nghe lời này, âm thầm lắc đầu: "Hiển Thánh Chân Quân có biện minh gì không?"
"Dương Tiễn trấn muội sát sinh, vốn dựa theo Cựu Thiên Điều làm việc, hoàn thành chức trách, có tội gì?" Nét mặt bi thương của Tam Thánh Mẫu ánh vào trong mắt, Dương Tiễn cưỡng chế đau đớn nhói lên trong lòng, "Về phần ngăn cản Tân Thiên Điều xuất thế, Dương Tiễn không hiểu ý này, còn xin nói rõ."
"Lưu Trầm Hương, ngươi nói kỹ càng, Dương Tiễn ngăn cản Tân Thiên Điều xuất thế như thế nào?"
"Ngươi......! Ngươi......!Dương Tiễn biết rõ Cựu Thiên Điều không đúng, cũng không dám đứng ra chống lại, chỉ muốn bảo vệ mũ ô sa của mình!"
Dương Tiễn chỉ mỉm cười: "Đây chính là ngăn cản Tân Thiên Điều xuất thế sao?"
"Còn có, lúc chúng ta đánh lên Thiên Đình yêu cầu sửa chữa Thiên Điều, Dương Tiễn một mực giữ gìn Cựu Thiên Điều, ngoan cố chống cự, chết cũng không hối cải!"
"Đây chính là ngăn cản Tân Thiên Điều xuất thế sao?"
"Trầm Hương! Ngươi không thể nói như vậy!" Tam Thánh Mẫu vừa mới ngưng thút thít, vội vàng kéo tay áo Trầm Hương, "Ngươi nói như vậy, rất nhiều thần tiên ở đây, đều......"
Trầm Hương lúc này mới giật mình nhận ra, lập tức lúng túng không thôi.
Văn Khúc Tinh Quân cười nói: "Lưu Trầm Hương, ngươi còn muốn cáo trạng sao?"
"Ta......! Văn Khúc Tinh Quân, lúc ta lấy Thần Phủ ở Côn Luân, Dương Tiễn cố chấp ngăn cản, đây là công nhiên phá hoại ván cược.
Nói hắn ngăn cản Tân Thiên Điều xuất thế, cũng không quá mức đi?"
"Hiển Thánh Chân Quân, ngươi có gì muốn biện minh?"
"Pháp trị chỉ luận hành động, không luận ý đồ.
Đinh Hương hoá thân vào Thần Phủ, ta không những không ngăn cản Tân Thiên Điều xuất thế, ngược lại còn thúc đẩy việc này.
Mong Văn Khúc Tinh Quân minh giám."
"Ngươi đây là......!Văn Khúc Tinh Quân, Dương Tiễn rõ ràng giảo biện!"
"Thiên Điều cũng không xét tội giảo biện.
Việc này không thể lập thành án đi?"
"Ngươi......"
Ngao Xuân dù sao xuất thân danh môn vọng tộc, giáo dưỡng nghiêm ngặt từ nhỏ, thích ứng quy củ của toà án cũng nhanh hơn Trầm Hương: "Văn Khúc Tinh Quân, Dương Tiễn sát hại Đông Hải Tứ công chúa, còn xua tan hồn phách của nàng, tội ác tày trời.
Chuyện này Hằng Nga Tiên Tử, Trầm Hương và Mai Sơn Lục Thánh đều có thể làm chứng."
"Tứ công chúa đã chết sao?"
"Mặc dù không biết vị đại thần nào đã cứu được nàng, nhưng Dương Tiễn hắn......"
"Nếu không chết thì không thể coi là sát hại.
Chưa kể, Tứ công chúa ảnh hưởng công vụ, Dương Tiễn chỉ là xử lý quá mức, còn xin Văn Khúc Tinh Quân minh giám."
Trầm Hương và Ngao Xuân nói một câu, Dương Tiễn đáp lại một câu, từ đầu đến cuối không nhanh không chậm, như đi bộ nhàn nhã, ngữ khí không còn lạnh băng như vừa nãy, lại thể hiện vẻ thành thạo điêu luyện hơn người.
Nhưng rơi vào mắt chúng tiên, liền trở thành tiểu nhân yếu đuối tặc tâm bất tử, ngoan cố chống cự.
Bách Hoa Tiên Tử nhảy ra trước tiên: "Văn Khúc Tinh Quân, Dương Tiễn bức hiếp Ngưu Ma Vương tư tù tiểu tiên cùng các vị hoa thần, hắn tránh không thoát tội xúi giục này!"
Dương Tiễn đã tính kỹ từ trước: "Có chứng cứ gì?"
"Ngưu Ma Vương và La Sát Nữ chính là nhân chứng."
"Phải.
Lão Ngưu làm chứng, Dương Tiễn bắt cóc sơn thê Thiết Phiến Công Chúa, ta buộc phải nghe theo lệnh hắn, bắt giữ Bách Hoa Tiên Tử và các tiểu hoa thần."
"Xem ra tội danh của Dương Tiễn không chỉ có xúi giục, còn có bắt cóc?"
"Đúng! Lão Ngưu ta còn muốn cáo Dương Tiễn tội bắt cóc!"
"Chứng cứ tội bắt cóc ở đâu?"
"Cái này......!Sơn thê Thiết Phiến Công Chúa chính là nhân chứng!"
Dương Tiễn chỉ muốn thở dài, đám người này thật sự không biết cách thưa kiện.
Pháp trị thay thế nhân trị, vẫn là gánh nặng đường xa a.
Cũng được, hôm nay để ta cho các ngươi biết, không trọng chứng cứ tuyệt đối cáo kiện không thành.
Chậm rãi thở ra một hơi, tâm thái bình tĩnh ôn hoà: "Ngưu Ma Vương cáo Dương Tiễn tội bắt cóc, chỉ có thê tử của hắn, tức người bị hại La Sát Nữ là chứng cứ duy nhất.
Một tội án không thể chỉ có một chứng cứ, tội bắt cóc này có thể thành lập được không? Bách Hoa Tiên Tử cáo Dương Tiễn tội xúi giục, chứng cứ chính là một tội bắt cóc chân đứng không vững.
Tội danh như vậy, thật không tưởng tượng nổi."
Hồng Hài Nhi tính tình nóng nảy lập tức nổi giận: "Dương Tiễn! Nam nhi bảy thuớc, lẫm liệt một thân, dám làm lại không dám nhận, còn gọi là anh hùng hảo hán sao?"
"Không phải anh hùng hảo hán, là tội danh gì?"
"Ngươi.....!Văn Khúc Tinh Quân, Dương Tiễn cưỡng từ đoạt lý!"
"Thiện Tài Đồng Tử, đừng nóng vội." Văn Khúc Tinh Quân nói, "Không đủ chứng cứ thì không thể định tội, nếu không trong tam giới sẽ xuất hiện vô số án oan."
Tôn Ngộ Không vỗ đùi, hai ba bước nhảy lên phía trước: "Văn Khúc Tinh Quân! Lão Tôn xưa nay kính ngươi trung chính, ngươi cũng không nên để mặc Dương Tiễn đổi trắng thay đen, oan uổng người tốt!"
Chuyện khác, Tôn Ngộ Không không mấy quan tâm, hắn chỉ sợ cáo trạng không xong còn hại thêm đại ca kết bái Ngưu Ma Vương.
Tuy nói rằng Thiên Đình hiện tại không có chiến lực cường hãn như Dương Tiểu Thánh, có thể xong chuyện mà không gây phiền phức vô cớ không phải tốt hơn? Mà nghĩ kỹ lại, Bách Hoa Tiên Tử biết Dương Tiễn làm hỏng ngọc thụ chỉ là động cơ không phải chứng cứ, muốn tìm được chứng cứ mạnh mẽ......!Thật sự không có biện pháp khả thi.
Văn Khúc Tinh Quân nghe huyền ca mà biết nhã ý: "Tội tự ý bắt giam chính thần Thiên Đình của Ngưu Ma Vương, sau khi Tân Thiên Điều xuất thế đã được đặc xá, đã miễn xá sẽ không truy cứu nữa.
Một tội không thể hai phạt, cùng một tội danh chỉ có thể truy cứu một lần, nhận phạt một lần sẽ không cần nhận lần thứ hai, bỏ qua một lần đồng nghĩa bỏ qua vĩnh viễn, nếu không quan chức sẽ có thể dây dưa áp bức dân chúng mà không có hạn chế nào.
Thắng Phật còn tội danh nào muốn tố không?"
"Thiên Đình các ngươi xử lý Tư Pháp Thiên Thần của các ngươi, liên quan gì đến lão Tôn ta?"
Dù sao Trầm Hương đã cứu ra Tam Thánh Mẫu, Tân Thiên Điều cũng có, Dương Tiểu Thánh bị huỷ hết kinh mạch cũng không thể lại đánh nhau với mình.
Chỉ cần Ngưu Ma Vương không bị lôi vào, công thẩm mang tính hình thức, ta còn tiếp tục dính dáng đến làm gì?
Thái Bạch Kim Tinh: "Dương Tiễn ngầm trợ giúp Ngưu Ma Vương đối kháng thiên binh, tội danh này chính hắn từng thừa nhận trên Lăng Tiêu Bảo Điện, chúng tiên đều tận mắt nhìn thấy, tự tai nghe thấy, nhất định không giả."
"Tội này khi ấy đã được đặc xá, chúng tiên cũng tận mắt nhìn thấy, tự tai nghe thấy, nhất định không giả.
Một tội không thể hai phạt, miễn xá sẽ không truy cứu nữa, Văn Khúc Tinh Quân nghĩ như thế nào?"
Hằng Nga nghe vậy hơi khựng lại, yên lòng —— Xem ra chuyện làm hỏng ngọc thụ ở Quảng Hàn Cung, sẽ không có người nhắc lại.
Trận thẩm vấn cứ thế tiếp tục, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của chúng tiên, cái gọi là tội lỗi chồng chất từng cọc định tội, mười điều Dương Tiễn có thể bác