Ma Lễ Thọ bị hắn nói trúng tim đen, thẹn quá hoá giận, càng nghĩ càng thấy không thể giết hắn.
Vết xe đổ của Càn Thát Bà Nữ và Thận Long còn ở trước mắt, loại sự việc không thể để lộ ra ngoài này không thể đem so với hai quân đối địch trên chiến trường —— Quân địch bại trận hiển nhiên nên giết, nhưng kẻ quy hàng chẳng lẽ đều được giữ lại? Lỡ như bị người cáo buộc mình chờ không nổi đến ngày công thẩm đã giết người diệt khẩu, chắc chắn đã bị Dương Tiễn nắm được điểm yếu nào đó, thì phải tự thanh minh bằng cách nào đây?
Lúc ở ngoài Dao Trì, dù lời Dương Tiễn nói nương nương muốn giết bọn hắn là nói dối, nhưng ngẫm lại, không phải đây chính là thủ đoạn của thượng vị giả sao? Phật môn và Thiên Đình thì có gì khác nhau? Đang yên đang lành mất mạng vì loại chuyện này, còn không có ai để kêu oan, chết cũng chẳng có nghĩa lý gì!
Không thể giết, cũng không thể kiện, cứ vậy thôi thì quá dễ dàng cho hắn.
Ma Lễ Thọ giận sôi, rút ra cây roi đang ngâm trong thùng nước muối, ném cho ngục tốt: "Lại đánh ba trăm roi!"
Băng vải băng bó vết thương sớm đã bị những lần tra tấn trước đó xé rách, ngục tốt xuống tay vô cùng xảo trá, mỗi lần hạ roi đều nhằm vào vết búa sâu hoắm trước ngực.
Rìa vết thương ban đầu còn có thể nhìn rõ, lúc này đã bị hình cụ xé rách đến máu thịt be bét, dữ tợn bội phần.
Mỗi một roi vung xuống, móc câu sắc bén lại tước đi một ít da thịt, mang theo một chuỗi máu tươi văng tung tóe lên tường.
Tổn thương mới chồng lên vết thương cũ, nước muối thấm vào vết thương, đau đớn còn hơn nhiều dĩ vãng.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu tóc rối bời nhanh chóng ướt sũng, đáy mắt hắn thế nhưng vẫn hoàn toàn lạnh nhạt.
Sự bình tĩnh của Dương Tiễn chọc giận Ma Lễ Thọ: "Đánh thật mạnh! Đánh thật mạnh cho bản vương!"
Đông Phương Trì Quốc Thiên Vương cũng chỉ có thế, xem ra hắn đã hết biện pháp.
Phải rồi, năm đó đứa con thứ hai của Ngọc Đế vì muốn tẩy thoát tội danh cho huynh trưởng, dùng cực hình buộc hắn phản cung, ngục tốt đã dùng hình cụ nào trước tiên? Kẹp ngón tay hay đinh thấu cốt? Ba ngàn năm quá xa xưa, hắn không còn nhớ rõ.
Tên ngục tốt đang thi hình cũng có chút thông minh, biết được sau khi đục lỗ, bên cạnh đóng theo chiều dọc còn phải xé rách theo chiều ngang.
Nếu bước lên chiến trường hắn cũng có thể suy một ra ba dùng tới chiêu này, không chừng có thể trở thành nhân tài đáng để đào tạo.
Hắn không quan tâm đớn đau về thể xác, người khác lại không nghĩ vậy.
Cảnh tượng máu thịt tứ tung, gân cốt vỡ nát khiến tên ngục tốt tuổi còn trẻ cả người phát run, hai chân mềm nhũn.
Ngục tốt ra sức đánh, chưa đủ ba trăm roi đã đánh gãy roi da, Ma Lễ Thọ hạ lệnh đổi roi lại đánh.
Ngay khi cây roi nặng nề lần nữa xoay tròn, phát ra tiếng gào xé gió, trong nháy mắt thẳng tắp quất xuống thân thể tàn phế chồng chất vết thương, ngục tốt trẻ tuổi thảm thiết kêu một tiếng, ôm đầu ngồi thụp xuống, như thể chính mình mới là người bị đánh.
"Vô dụng! Đuổi ra ngoài, đổi người khác đến!"
Ngục tốt trẻ tuổi như được đại xá, ba chân bốn cẳng chạy khỏi thiên lao, căng lồng ngực hớp lấy hớp để từng ngụm không khí trong lành.
Môn quan vừa được triệu lên chậm rãi đi tới: "Lá gan của ngươi không phải quá nhỏ sao? Mới có thế đã không chịu nổi?"
Ngục tốt trẻ tuổi còn chưa ngừng run, nói: "Hắn......!Hắn đã như vậy còn chịu nổi cực hình sao? Còn đánh tiếp chẳng lẽ muốn đánh đến nát?"
"Chịu nổi với không chịu nổi cái gì? Dù sao cũng là thân thể thần tiên, đánh chết được không bằng? Khục, ngươi vừa được Đấu phủ bổ nhiệm lên, không biết hắn là ai.
Loại vô sỉ lục thân không nhận như hắn thành ra như hôm nay đều là báo ứng! Còn phải đánh cho ác hơn nữa, mới đúng với kết cục cho sự vênh váo tự đại của hắn thường ngày! Ta nghe y quan nói, thương thế của hắn mấy ngàn năm cũng không lành được, ngươi không cần sợ.
Đến, cầm lấy khảo trượng, lại được lệnh dùng hình ngươi liền bước lên đánh hắn! Tự mình động thủ sẽ không còn sợ nữa."
Ngục tốt trẻ do do dự dự vươn tay ra, vừa đụng đến khảo trượng lại đột ngột ngừng lại, thu tay về: "Không! Ngươi nói không đúng! Hắn là ai? Ta biết hắn trước kia là đại quan hai người phía dưới vạn người phía trên! Hắn hiện tại là tù nhân, ngươi làm gì chẳng được.
Lúc hắn còn quan cao tước lớn ngươi dám đánh hắn sao? Ngươi dám không?"
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng giòn vang, một chiếc bình sứ nhỏ vỡ toang trên mặt đất, dược thuỷ vãi ra khắp nơi.
Đạo nhân áo xanh lục túm lấy ngục tốt trẻ: "Các ngươi đang nói cái gì? Các ngươi muốn đánh ai?"
Môn quan thấy đạo nhân này lôi thôi lếch thếch, không khách khí đẩy hắn ra: "Ngươi là ai? Trước cửa thiên lao hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì!"
"Bần......! Bần đạo là Ngọc, Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động Ngọc Đỉnh Chân Nhân!" Ngọc Đỉnh vội vã đến độ báo danh hào cũng bị vấp, "Ngươi không biết Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo sao? Tránh ra!"
Dứt lời, không thèm đợi môn quan đáp lại, đưa tay chụp lấy người áo đen bên cạnh mình: "Hao Thiên Khuyển, đi tìm chủ nhân ngươi!"
Ban đầu còn có ngục tốt vặn hỏi, ngăn cản, thế nhưng lúc sau, thủ vệ thiên lao đều lơi lỏng đến bất thường, mặc kệ bọn họ xông thẳng đến trước tù thất giam giữ Dương Tiễn.
Trong nhà tù chỉ có quần áo bị vứt lung tung, người thì mất tung mất tích.
Hình cụ lốm đốm vết máu, còn có máu dính tung tóe trên tường, có đậm có nhạt, có mới có cũ.
"Nguy rồi!" Đáy lòng Ngọc Đỉnh Chân Nhân tức khắc trở nên nặng nề, thúc giục Hao Thiên Khuyển mau mau tìm kiếm.
"Ở bên kia! Tại sao có cả Ma Lễ Thọ?"
Hai người truy tìm thẳng đến trước một bức tường sắt.
"Chủ nhân đang ở bên trong.
Ma Lễ Thọ? Hắn làm sao cũng ở bên trong?"
Soạt, soạt, soạt.
"Chân Nhân, đây là âm thanh gì? Tại sao có mùi máu tươi?"
Gỗ đàn hương có thể dùng làm mộc cầm, cũng có thể làm kẹp ngón tay, mộc cầm và kẹp ngón tay đều có thể khua, mỗi lần khua đều phát ra âm thanh trong trẻo.
Nhưng càng trong trẻo hơn, là tiếng vang của xương ngón tay vỡ nát.
"Đồ đệ!"
Bọn hắn điên cả rồi sao? Thân thể này sao còn chịu nổi cực hình! Nhưng còn chưa hết, tiếp đó, lại truyền đến tiếng gậy trầm đục nện xuống thân người, thậm chí xen lẫn tiếng rắc rắc giòn vang, là âm thanh xương cốt bị đánh gãy.
Hao Thiên Khuyển dù không nhạy bén, giờ phút này cũng hiểu được chuyện gì: "Bọn hắn đang đánh chủ nhân ta! Chân Nhân, ngài nhanh nghĩ cách! Chủ nhân bị thương rất nặng, hắn không chịu được!"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân đau đớn đấm lên tường sắt, tường đặc kín, không hề phát ra tiếng động.
Hắn là đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn, hai tên đồ đệ của hắn mỗi người đều có thể lấy một địch vạn, nhưng pháp lực của bản thân hắn lại thấp đến mức không phá nổi một bức tường đặc.
Chỉ có thể mặc cho bên kia tường sắt, đủ loại hình cụ như đèn kéo quân kéo đến chào hỏi đồ đệ mình.
Hắn không tài nào tưởng được cảnh tượng hình thương chồng chất chiến thương, không tài nào tưởng được một người đến nước này còn có thể bị tra tấn như thế nào.
Tiếng nước ầm ầm trút xuống, theo sau là vài tiếng ho khàn khàn, chắc hắn vừa mới ngất đi, lại bị nước lạnh giội tỉnh.
Dây thừng làm từ gân trâu siết chặt, xen lẫn tiếng gậy kẽo kẹt vang động.
Gậy đè xuống, có thể nghe rõ mồn một thanh âm xương ống chân và xương mác rạn nứt.
Búa sắt keng keng đóng xuống đinh thấu cốt, dây gai sột soạt ma sát vết rạn xương, chỉ nghe cũng khiến người buốt óc.
Ngọc Đỉnh ôm đầu, hận không thể dùng thân mình thay thế.
Hắn chưa từng thống hận sự bất lực của mình như lúc này.
"Đồ đệ......!Đồ đệ......!Nếu đau cứ khóc đi, kêu lên đi......!Sư phụ ở đây......"
"Chân Quân, suy nghĩ kỹ chưa? Chứng cứ của Thập Điện Diêm La ở đâu?"
Bên ngoài, Ngọc Đỉnh nghe được khẽ giật mình: "Chứng cứ? Chứng cứ gì?"
Hao Thiên Khuyển nghĩ ngợi: "Hình như là......"
Ngọc Đỉnh vội vàng đá chân Hao Thiên Khuyển, ra hiệu hắn im lặng.
Hắn nhận ra được bức tường này đã bị làm phép, động tĩnh bên trong có thể truyền đến bên ngoài, động tĩnh bên ngoài lại không truyền vào trong được.
Chắc chắn bọn người này nghĩ rằng mình hoặc Hao Thiên Khuyển biết vị trí của những chứng cứ kia, cho nên không ngăn bọn hắn tiến vào, cố ý để một người một chó nghe thấy Dương Tiễn chịu hình, chờ bọn hắn vô tình nói lỡ miệng.
Nhưng lần này bọn chúng tính sai.
Không nói đến ta không biết, cho dù biết, chẳng lẽ lại để các ngươi moi ra được?
Có tiếng xèo xèo, là bàn ủi đặt trên da thịt.
Ngọc Đỉnh thảm thiết kêu, cả trái tim như bị bóp chặt.
Hao Thiên Khuyển hoảng hốt đến suýt phát khóc: "Chân Nhân, ngài nghĩ cách gì đi! Chủ nhân hắn không thể chịu hình nữa!"
"Ta biết là gì rồi!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân vỗ trán, ra vẻ bừng tỉnh, rành mạch thốt lên, "Bọn hắn muốn chứng cứ, lấy chứng cứ đưa bọn hắn không phải được rồi sao? Chúng ta đi ngay bây giờ!"
Hao Thiên Khuyển hồ đồ: "Ngài biết ở đâu?"
"Cứ việc đi theo ta!"
Dựa vào chính mình không được, chỉ có đi tìm viện binh.
Bọn hắn đã để mình đi vào, nhất định sẽ đề cao cảnh giác, nếu không nói phải đi lấy chứng cứ, sợ rằng mình và Hao Thiên Khuyển căn bản không thể rời khỏi thiên lao!
Ngọc Đỉnh vừa mới bước ra thiên lao, chợt nhìn thấy vũng nước còn đọng trên mặt đất, vậy mà không hề khác biệt với lúc vừa mới làm đổ, lại nghĩ đến những vết máu nhàn nhạt đã cũ trong nhà tù, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như rơi xuống hầm băng.
"Không tốt! Thời gian!"
Dương Tiễn quỳ gối trên một đống xích sắt nung đỏ, hai cổ tay bị đinh thấu cốt đính trên hình kệ bằng gỗ.
Xương đùi đã bị đánh gãy, xương bánh chè vỡ vụn bị dây gai mài qua nhiều lần, da thịt còn bị xích sắt nung đến nát nhừ.
Kể cả không có những cực hình này, cả người hắn tê liệt, một chút sức lực cũng không có, toàn bộ nhờ vào hai cây đinh thấu cốt giữa xương trụ và xương quay khuỷu tay đỡ lấy phần xương cổ tay, mới có thể treo lên trọng lượng cơ thể.
Cơn choáng ập đến mỗi lúc một nhiều, mỗi lần đều vì đau nhức kịch liệt mà hôn mê, lại vì đau nhức kịch liệt mà tỉnh dậy.
Hắn thật sự không còn sức.
Trận chiến với Càn Thát Bà Nữ và Thận Long khiến nội thương chuyển biến xấu, chút pháp lực còn sót lại dù chỉ dùng để hộ thể, vận chuyển trong kinh mạch nát bấy hiện tại mang đến tổn thương còn nặng hơn khi bị tra tấn, hoàn toàn lợp bất cập hại.
Có giọt máu rơi lên má hắn, bọn người kia vừa nhổ đi cương châm đâm trong khe móng tay.
Chính Dương Tiễn cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn vẫn còn chảy máu được sao? Cảm giác nhói nhói từ đầu ngón tay truyền đến, đó là trúc thiêm đang men theo đường cũ của cương châm từng tấc một đâm vào.
Hẳn là không tìm ra chỗ để dụng hình nữa, làm khó bọn hắn nghĩ được đến rút cương châm đổi trúc thiêm.
Tiếp tục như vậy không biết bọn hắn định làm thế nào?
Vào lúc đó, cửa sắt bỗng bị ai một cước đá văng, vang lên tiếng ầm ầm dữ dội.
Một thân ảnh mặc chiến y cánh sen màu xanh lục xông vào, chất giọng trẻ con non nớt tràn đầy lo lắng: "Nhị ca!"
Na Tra từ trước đến nay giúp yếu không giúp lý, nhìn thấy tình cảnh của Dương Tiễn đã lập tức vứt hết tất cả những lục đục lên chín tầng mây.
Hắn vội vàng chạy đến, đá bay xích sắt dưới đầu gối Dương Tiễn ra ngoài, búng ngón tay về phía hình kệ gỡ đi hai cây đinh thấu cốt, dùng pháp lực nhẹ nhàng đặt Dương Tiễn xuống đất.
Ma Lễ Thọ thấy tình huống không tốt, sấn lên toang bỏ chạy.
Na Tra hét lớn: "Ma Lễ Thọ, không được chạy!" Hắn đỉnh thương muốn đuổi theo, chợt nghe phía sau Dương Tiễn khó chịu ho vài tiếng, đành phải quay đầu lại xem xét tình trạng của hắn.
Cả người Dương Tiễn đầy rẫy thương tích, Na Tra không quen chăm sóc người khác, nhác thấy còn hai tên ngục tốt chưa kịp chạy, quát đến: "Hai người các ngươi, đứng lại! Ngươi, đi tìm hai y quan đến cho Nhị ca ta, tìm người giỏi nhất, biết chưa? Còn có ngươi, tới! Nhị ca, ngươi xem ta nên sai hắn làm gì? Ngươi