Suốt tám trăm năm qua, Hoàng Thiên Hóa đã nghe rất nhiều tin đồn, hắn vốn là kiểu người bộc trực, không muốn động não phân biệt thật giả, có khi kinh ngạc, có khi tiếc hận, có khi quá giận dữ cũng từng buông lời thống mạ vị sư huynh này.
Thế nhưng, tính tình bộc trực cũng đồng nghĩa với cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Thời điểm Dương Tiễn bị giải đến ngục Hao Lý, Hoàng Thiên Hóa đã quên hết thảy những chuyện không vui.
Đi trước phụ thân một bước tiếp đón Dương Tiễn, đưa hắn vào nghỉ ngơi trong sương phòng, Hoàng Thiên Hoá vừa chuẩn bị mời y quan đến chữa thương thì Na Tra cầm theo một túi dược liệu hùng hổ đi tới.
Hoàng Thiên Hóa vừa thấy hắn đã bực bội: "Tên tiểu tử Na Tra ngươi thật không biết suy nghĩ, tại sao lại giúp người ngoài đánh sư huynh?"
Vẻ gây sự của Hoàng Thiên Hoá khiến Na Tra không nhịn được, không muốn chịu yếu thế: "Ta và Nhị ca có giao tình sâu nặng, nhưng giao tình của ta với Tam tỷ cũng không cạn! Lúc trước ta thấy cả nhà Tam Tỷ đáng thương như thế, chỉ nghĩ giúp ai cũng là giải quyết chuyện nhà, làm sao biết sẽ náo loạn đến như vậy......!Nhị ca vẫn luôn rất mạnh, Phiên Thiên Ấn đánh không nổi, Ngũ Quang Thạch tổn thương không được, Khổn Tiên Thằng không thể buộc, Hóa Huyết Đao không thể làm gì, Thư Hùng Song Tiên đánh lên đỉnh đầu cũng bình an vô sự, Ngũ Sắc Thần Quang cũng có thể thong dong trở ra, bị xuyên xương tỳ bà vẫn thi triển được thần thông như thường —— Ta chưa từng nghĩ hắn sẽ bị thương thành thế này, nhất thời nóng nảy nên......"
"Ngươi làm sao nghĩ như vậy được? Chẳng lẽ hắn mạnh thì cơ thể sẽ không biết đau? Ngươi cứ thế dùng Càn Khôn Quyển đánh lên người sư huynh?"
"Ngươi yên lặng chút đi! Ngươi dám nói ngươi chưa từng mắng Dương Nhị ca không?"
"Ta cùng lắm chỉ nói thôi, sao có thể giống ngươi thật động thủ với hắn?"
"Được rồi, Thiên Hoá, chuyện đã qua.
Nếu không nhờ Na Tra, ta hẳn đã bị Ma Lễ Thọ đánh chết trong thiên lao.
Na Tra lúc ấy chỉ là quá nóng giận nên thiếu tỉnh táo thôi."
"Ta biết! Ngươi cũng nghe sư huynh nói, tiểu tư ngươi là thiếu tỉnh táo!" Hoàng Thiên Hóa chọc chọc trán Na Tra, "Đúng rồi, Na Tra, tên Lưu Trầm Hương kia đã nói gì với ngươi? Có phải hắn châm ngòi ly gián hay không? Hai tên sư phụ của hắn đều là người Phật môn, ngươi không thể rơi vào bẫy của bọn hắn! Còn có Ma Lễ Thọ, chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay chúng ta, vậy mà cũng dám công báo tư thù! Chờ ta về Côn Luân tìm sư phụ, nhất định phải thanh toán cả nợ mới lẫn nợ cũ với Phật môn!"
Dương Tiễn khẽ nhíu mày: "Ngươi nghe được tin đồn nhảm gì từ bên ngoài?"
"Tin đồn nhảm? Ngươi nói Lưu Trầm Hương chém ngươi bị thương không phải sự thật? Hay Phật môn tìm một đám người đến gây rối đòi trọng phạt ngươi không phải sự thật? Hay Ma Lễ Thọ dùng hình với ngươi không phải sự thật? Còn có Nam Thiên Môn......!Không phải sự thật?"
"Mấy năm này Phật môn ngày càng có tiếng, chiếm được cả danh lẫn lợi, còn nếm được quả ngọt nhờ thuận theo dân tình.
Thiên Đình đang muốn kích động Xiển giáo và Phật môn đấu đá lẫn nhau, đây là kế đuổi hổ nuốt sói (*), ngươi cũng đừng mắc lừa." ((*): Khu hổ thôn lang: ý nói để hai phe giao chiến, phe thứ ba ngồi im hưởng lợi.)
"Chẳng lẽ cứ để yên như vậy? Ta không nhịn được!"
"Ân oán giữa Xiển giáo chúng ta và Phật môn cũng không phải ngày một ngày hai, không cần vội báo thù."
"Không cần nói nữa, ngươi cứ ở đây an tâm dưỡng thương —— Ngươi yên tâm, dựa vào sức của người huynh đệ này vẫn còn che chở được ngươi!"
"Nhị ca, ta đến cáo từ." Na Tra phân phó y quan đi chuẩn bị dược liệu, "Huynh đệ phải đi tìm thêm dược liệu —— Ta sẽ còn đến thăm ngươi."
Đưa mắt nhìn Hoàng Thiên Hóa đưa Na Tra ra cửa, nét mặt của Dương Tiễn dần trở nên nghiêm trọng.
Tây Thiên Phật môn có công không nhỏ trong toàn bộ hành trình đại náo Thiên Cung sửa chữa Thiên Điều, bọn hắn lấy danh nghĩa phổ độ chúng sinh phô trương chính mình, đồng thời sở hữu nhân tố giỏi về kích động lại lập công đầu như Trầm Hương, những người phe cấp tiến bất mãn với pháp luật rất dễ dàng bị bọn hắn lôi kéo.
Nếu kìm hãm Phật môn, từ đó khống chế dung chúng, sẽ có hiệu quả thế nào đây?
Chỉ sợ đây cũng không phải thượng sách.
Dung chúng cũng không phải mất đi thống lĩnh sẽ trở thành rắn mất đầu, Trầm Hương bảo bọn hắn giải tán, tự bọn hắn lại đẩy lên Phúc Hải Đại Thánh Giao Ma Vương.
Ngay từ đầu bọn hắn đã không có thống lĩnh, chỉ mượn danh nghĩa Phật môn tô son trát phấn cho hành vi của mình mang vẻ chính nghĩa.
Khống chế được Phật môn có lẽ có ích trong một số việc, nhưng không giải quyết được gốc gác của vấn đề.
Trấn áp bằng pháp nghiêm hình nặng?
Chưa nói đến Ngọc Đế và Vương Mẫu cố tình đổ thêm dầu vào lửa giận của bọn hắn, Tư Pháp Thiên Thần hiện tại lại là một vị Văn Khúc Tinh Quân thà phạm Thiên Điều không phạm chúng nộ.
Xem như mình vẫn giữ chức Tư Pháp Thiên Thần, cũng không thể làm như vậy.
Đến cả nói lên yêu cầu cũng không cho phép thì có khác gì so với trật tự cũ? Rốt cuộc chỉ là chuyển từ quân chủ chuyên quyền sang quan lại chuyên quyền.
Chúng nộ sẽ không biến mất vì bị áp chế mà càng ngày càng nhiều thêm, một khi bạo phát sẽ tạo thành tai hoạ càng lớn.
Vậy thì, cho phép nói lên yêu cầu một cách hợp pháp, thực hiện truy trách đối với hành vi vi phạm pháp luật?
Nghe rất hợp lý, nhưng bây giờ hắn đã bất lực.
Hơn nữa, tuy Vương Mẫu Nương Nương bênh vực chuyên quyền, lời nàng nói cũng không sai —— Bọn hắn ỷ vào sự yểm hộ của đại chúng tuỳ ý hành động, không thể điểm mặt từng người, căn bản không truy trách được.
Mọi loại cảm xúc nằm giữa dung chúng đều sẽ bị phóng đại đến cực hạn, trong lúc nóng giận có thể làm ra bất kể chuyện gì, khi đó bọn hắn đã đánh mất lý trí, những điều có thể hạn chế hành vi của bọn hắn như pháp luật, đạo đức cũng không còn tồn tại, truy trách lại doạ dẫm được ai?
Đương nhiên còn có một cách, đó là để Ngọc Đế và Vương Mẫu trọng chưởng đại quyền, sau đó nghĩ cách cổ vũ chuyên quyền chi ác, cô lập đế hậu, tiếp đến lần nữa liên hợp thế lực khắp tam giới buộc bọn hắn uỷ quyền.
Nhưng loại biện pháp này dù thành công cũng có ý nghĩa gì? Dung chúng chi ác là một con quỷ trốn ra theo sự kết thúc của trật tự cũ, Vương Mẫu đơn giản chỉ khiến nó tạo ra tai hoạ nhanh hơn, bạo phát càng kịch liệt hơn.
Lần sau chuyên quyền chấm dứt, kể cả không có Vương Mẫu, bọn dung chúng khiến người thất vọng này vẫn sẽ làm cho chúng tiên quay về đường cũ.
Thôi, tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa.
Tại Phù Tang Thần Phủ đã từng bàn bạc với sư phụ việc này.
Chờ hắn trở về lại tiếp tục nghĩ cách.
Còn có gia đình Tam muội, cục diện của Vương Mẫu đã ấn định tình cảnh của bọn hắn thoạt nhìn rất phong quang, trên thực tế nguy cơ bốn bề.
Tam giới ai cũng biết Trầm Hương hiện tại là Thiên Giới Thái Tử.
Mẫu dĩ tử quý, thê dĩ phu quý (*), Tam muội và Tiểu Ngọc nhờ vậy đều có được địa vị hiển hách.
Thế nhưng hắn không được trao bất kỳ chức quan nào, người một nhà vẫn ở tại Hoa Sơn.
Với phẩm cách và trí tuệ của hắn không thể ngồi ở vị trí cao như vậy, Ngọc Đế và Vương Mẫu tận lực tung hô lại không cho hắn cơ hội rèn luyện thực tế, rõ ràng đang chờ hắn phạm sai lầm, huỷ đi lá cờ đầu này của Tân Thiên Điều.
((*): Mẹ mát mặt vì con, vợ mát mặt vì chồng)
Nghe nói, Đông Hải Bát Thái Tử và Thính Tâm Công Chúa được ban thưởng tổng cộng một hộc dạ minh châu, phần thưởng của nhà Ngưu Ma Vương là Quan Âm thỉnh thay bọn hắn, Hằng Nga thẳng thừng từ chối nhận thưởng.
Bách Hoa Tiên Tử chỉ được trăm thớt gấm vóc, không đủ phân cho nhóm tiểu hoa thần dưới trướng nàng, nghe nói Bách Hoa Tiên Tử phải tự mình cấp thêm mới khiến các nàng yên lòng.
Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới mỗi người được một trăm hạt kim đan, Trư Bát Giới ngại ít, Tôn Ngộ Không chướng mắt, dứt khoát vung tay, hai trăm hạt kim đan toàn bộ về tay Trư Bát Giới.
Dù không thể hiện ra mặt, chỉ sợ hiềm khích đã ngấm ngầm phát sinh, còn tiếp tục như vậy, vòng quan hệ của Tam muội và Trầm Hương sẽ xảy ra vấn đề.
Trầm Hương không biết đặt mình vào vị trí người khác, Tam muội cũng nhìn không thấu trò xiếc của thượng vị giả, Lưu Ngạn Xương càng chưa thấy qua việc đời —— Nói không chừng tiểu hồ ly mất ký ức lại là kẻ thanh tỉnh nhất, tuy nhiên với tài trí của nàng, có thể làm tốt việc theo lệnh người khác, nhưng chưa đủ để tự mình đưa ra quyết định, huống hồ trong gia đình kia nàng không làm chủ được.
Hiện tại, bọn hắn đều đang vui sướng đến đầu óc quay cuồng, còn nghĩ được thận trọng từ lời nói đến việc làm, khiêm tốn khoan dung, kết giao tốt với chúng tiên mới là thượng sách sao?
Mình ở trong thiên lao hai ngày, dưới hạ giới đã là hai năm.
Hai năm trôi qua Tam muội vẫn không đến nhìn hắn một lần, hẳn đã thật sự thương thấu tâm can.
Tình thế đã không thể thay đổi, chính mình đành phải tuỳ cơ ứng biến (*).
Hao Thiên Khuyển không trông cậy được, miệng lưỡi vụng về, không biết ứng biến, phái hắn đi chỉ có tác dụng ngược, vẫn nên để hắn đi giải quyết một cọc chuyện cũ khác đi.
Dương Tiễn có phần hối hận đã nhờ Thông Thiên phong ấn Tam Thủ Giao, nếu hắn ở đây, sẽ có thể nghĩ thêm biện pháp.
Việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng.
Hắn trước hết cần tu về pháp lực đủ để nguyên thần xuất khiếu đi đến Hoa Sơn, mới có thể nghĩ cách nhắc nhở Tam muội.
((*): Nguyên văn là "Sơn bất lai tựu ngã, ngã chích đắc khứ tựu sơn": Núi không thể thay đổi, mình phải chủ động thay đổi để thích ứng với núi.)
Dương Tiễn vận Cửu Chuyển Huyền Công, bắt đầu rèn luyện kinh mạch hư tổn.
Thương tích từ một đòn của Thần Phủ không được điều trị kịp thời, sau đó còn vì Thiên Nhãn pháp