Dương Tiễn đã nghĩ đến việc chuyện này không có khả năng giấu giếm được tất cả mọi người, bởi vậy khi Dương Nhậm và Hoàng Phi Hổ cùng đi vào sơn động, hắn cũng không quá mức kinh ngạc.
Dương Nhậm nhận được phần bản sao Tân Thiên Điều do Văn Khúc Tinh Quân phái người đưa tới, tỉ mẩn xem xét, càng xem càng thấy khả nghi —— Đây chắc chắn không phải lần đầu hắn nhìn thấy những nội dung này! Tại sao có rất nhiều nội dung bên trong Tân Thiên Điều giống như đã được mình và Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm thảo luận qua? Ý nghĩ của mình và Dương Tiễn không mưu mà hợp với Nữ Oa Nương Nương từ thời Thượng Cổ? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Hắn bỗng nhớ đến cái hôm Dương Tiễn tiết lộ tin tức về việc giáng xuống thiên kiếp, hắn vẫn luôn cảm thấy không đúng —— Đặc biệt là câu "im lặng" kia, rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Tất cả những điều này đến cùng là thế nào?
Dương Nhậm đứng ngồi không yên, nghĩ đi nghĩ lại, một suy nghĩ đến hắn cũng không dám tin đột ngột nảy lên trong đầu......!Nhưng chuyện này có khả năng sao? Trên đời sao có thể có người như vậy? Không cần sinh mạng, cả tôn nghiêm, thanh danh cũng không cần sao? Quả thật, hắn không hề có chứng cứ chắc chắn, chẳng qua chỉ dựa vào phỏng đoán và những gì mình hiểu về Dương Tiễn, nhưng lỡ như đây đúng là chân tướng, Dương Tiễn chẳng phải quá oan uổng sao? Không được, ta phải đi gặp hắn hỏi trực tiếp, nếu không sau này khó mà tiếp tục cầm kim ấn của Giáp Tý Thái Tuế!
Dương Nhậm không tiện nói ra suy đoán vô căn cứ của mình cho Hoàng Phi Hổ, chỉ nói với hắn tám trăm năm qua Dương Tiễn đã làm Tư Pháp Thiên Thần như thế nào: "......!Có hắn, Thiên Đình được hưởng thái bình, thương sinh cũng tránh khỏi tai vạ (*).
Làm quan làm được đến mức này, dù hắn đùa bỡn quyền mưu, trên lừa thiên tử dưới lấn đồng liêu, cũng không đến mức không thể tha thứ đúng không? Võ Thành Vương, lúc khoan dung được thì nên khoan dung!" ((*): Tác giả dùng từ "无妄" – vô vọng, là một quẻ Kinh Dịch, chỉ thiên tai, xâm lấn, tai vạ, lỗi bậy bạ, không lề lối,...)
Hoàng Phi Hổ mất một lúc mới định thần lại: "Ngươi......!Ngươi biết những việc này từ bao giờ?"
"Giáp Tý Thái Tuế đứng đầu Tuế Phủ, chuyện lớn như vậy sao ta có thể không biết? Tuần tra linh quan mấy trăm năm trước đã thuộc quyền quản lý của Chân Quân Thần Điện, tấu sớ của địa tiên thì phải qua cửa Tuế Phủ trước, hắn che lấp những chuyện này, ta cũng không nói, phía trên có ai biết được?"
Bản thân Hoàng Phi Hổ đã từng qua mặt thánh chỉ tự mình phóng thích hai vị điện hạ Ân Giao, Ân Hồng, đương nhiên biết sự nguy hiểm của việc này.
Hắn hít sâu một hơi: "Dương Nhậm a Dương Nhậm, ngươi làm vậy không được chút nào —— Tại sao ngươi không nói sớm! Ngươi muốn trơ mắt nhìn Hoàng Phi Hổ ta đúc thành sai lầm lớn sao? Còn nói khoan dung không khoan dung cái gì, đây không phải hại ta phạm vào tội bất nghĩa sao? Phán quan, chuẩn bị kiệu, ta muốn đích thân đi đón Hiển Thánh Chân Quân!"
"Võ Thành Vương, nhờ ngươi chuẩn bị thêm một con ngựa, ta đi cùng với ngươi!"
Cho nên, hai vị này đang muốn để cựu chiến thần ngồi kiệu chuyển sang nơi khác ở?
"Võ Thành Vương, ngài đã giam Dương Tiễn vào tù, giờ lại đón ta ra ngoài không phải sẽ khiến người khác ngờ vực vô căn cứ sao? Ta thấy ở đây rất tốt, hà tất phải hành động khinh suất? Không chỉ gây phiền phức cho ngài, chỉ sợ ta cũng không thể yên ổn."
Hoàng Phi Hổ biết những ngày qua có không ít người đến quấy rầy Dương Tiễn, chợt hiểu rõ Dương Tiễn muốn gì: "Tốt, Hoàng mỗ sẽ sai người bảo vệ chặt chẽ nơi đây, người bình thường tuyệt đối không thể quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Chân Quân! Chân Quân cứ yên tâm tĩnh dưỡng, hết thảy có Hoàng mỗ đảm đương!"
"Võ Thành Vương," Dương Nhậm nói, "Ta có mấy lời muốn nói riêng với đạo huynh."
"Các ngươi nói chuyện tự nhiên, cần gì cứ phân phó âm quân bên ngoài!"
Đợi Hoàng Phi Hổ đi xa, Dương Nhậm mới nghiêm mặt hỏi: "Ngươi nói thật cho ta, Tân Thiên Điều thật là di mệnh của Nữ Oa sao?"
Quả nhiên.
"Nếu như ngươi đã biết, vậy thì thay ta gìn giữ nó thật tốt đi."
Danh không chính thì ngôn không thuận, ngôn không thuận thì sự không thành.
Tân Thiên Điều giả danh Nữ Oa, không thể có dính líu đến một thần tử mang tiếng xấu như Dương Tiễn.
Bởi vậy, dù mình đã biết chân tướng cũng không thể tiết lộ ra ngoài, chỉ có thể đứng nhìn hắn gánh vác tai hoạ lớn nhất trong cuộc thay đổi triều đại này, nghĩ đến đây Dương Nhậm không khỏi đau lòng: "Ta biết ngươi vốn là kẻ cao ngạo, xem thanh danh, tôn nghiêm và tự do còn nặng hơn tính mạng.
Nhưng ngươi vì Tân Thiên Điều, đánh đổi thanh danh, đánh đổi tôn nghiêm, đánh đổi tự do, ngươi......!Ngươi thấy có đáng hay không?"
"Vậy còn ngươi? Ta nhớ trước đây trên chiến trường Phong Thần, ngươi từng nói ngươi không muốn tu đạo thành tiên, chỉ nguyện bảo vệ chính đạo của đất trời, giải trừ gian khó của vạn dân.
Ta còn nhìn không ra khi đó ngươi chết trên tay Viên Hồng như thế nào sao? Chỉ cần lúc ấy ngươi trốn đi, giờ này đã sớm đắc đạo thành tiên, tiêu dao vạn thế.
Đã nhiều năm như vậy, ngươi thấy có đáng hay không?"
"Nơi có chính nghĩa, ngàn vạn người ngăn ta vẫn tiến tới!" ("Nghĩa chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ." Xuất phát từ "Mạnh Tử - Công Tôn Sửu thượng".)
"Làm điều mình muốn, dù chết chín lần cũng không hối hận!" ("Dư tâm sở thiện, tuy cửu tử kỳ do vị hối." Xuất phát từ "Ly Tao" của Khuất Nguyên.)
Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cất giọng cười lớn.
"Đạo huynh, Vương Mẫu Nương Nương bây giờ đang trúng phải kế của ngươi." Chợt nhớ Dương Tiễn từng nói đến "tổ tông chi pháp", Dương Nhậm cười nói, "Chúng tiên Thiên Đình cũng muốn giống như thần tử dưới thế gian chế hành Đại Tống thiên tử, chế trụ Ngọc Hoàng Đại Đế và Vương Mẫu Nương Nương!"
"Không đơn giản như vậy, Vương Mẫu Nương Nương sẽ không từ bỏ ý đồ." Làm rõ việc này với Dương Nhậm, Thiên Đình sẽ có vài thần tiên hiểu được thế cục, dù sao cũng tốt hơn để tất cả mọi người đều bị Vương Mẫu Nương Nương đùa bỡn trong lòng bàn tay, "Ngươi có nhận ra Vương Mẫu Nương Nương đang tận lực cổ vũ dung chúng chi ác hay không?"
"Dung chúng chi ác? Dung chúng chi ác là cái gì?"
"Một đám người khi tụ tập lại một chỗ sẽ đánh mất lý trí, kể cả chuyện xấu hại người không lợi mình, bọn hắn cũng thực hiện được.
Bọn hắn chỉ có cảm xúc điên cuồng, không ai có thể ngăn cản bọn hắn, dù là chính người tập hợp bọn hắn đi nữa."
"Ngươi thí dụ thử?"
"Bên ngoài Nam Thiên Môn, ngay lúc ta đang bị áp giải."
Dương Nhậm cẩn thận ngẫm nghĩ, từng điểm xác thực đều phù hợp.
Nghĩ sâu chút nữa, hoàn toàn chính xác, nếu Vương Mẫu không ngầm đồng ý, đám người kia sao có thể chặn lại tù phạm giữa đường áp giải? Dương Tiễn xưa nay không muốn yếu thế trước mặt người khác, bây giờ hắn chủ động nhắc tới chuyện bản thân chịu nhục, việc này nhất định không tầm thường.
"Tận lực cổ vũ dung chúng chi ác, vậy thì thế nào?"
"Ngươi cũng biết, sự việc của gia đình Tam muội ta dù là ngọn lửa khởi đầu việc sửa chữa Thiên Điều, nhưng điểm quan trọng nhất của Tân Thiên Điều là hạn chế quân quyền cùng chế hành quyền lực, nhớ trần tục mặc dù được bãi cấm, lại có rất nhiều hạn chế.
Vương Mẫu Nương Nương tận lực cổ vũ dung chúng chi ác, muốn chúng tiên làm việc gì cũng bó tay bó chân, dần dà bắt đầu tưởng niệm giai đoạn chuyên quyền lúc trước, đến một ngày sẽ tự động mời bọn họ trở về.
Ngươi cứ chờ mà xem, tương lai chỉ cần có người tụ chúng náo loạn, dù là chuyện vi phạm pháp tắc đi chăng nữa, bệ hạ và nương nương cũng sẽ thỏa hiệp."
Dương Nhậm chợt vỡ lẽ: "Ta hiểu! Ngươi yên tâm, bọn người Tỷ Can Thừa Tướng và Văn Thái Sư đều có thể trông cậy được.
Ta sẽ cho bọn hắn biết âm mưu của Vương Mẫu, không để nàng đạt được mục đích!"
"Không, các ngươi không ngăn được.
Đây không phải âm mưu mà là dương mưu.
Mọi thứ đều bày ra trước mắt, ngươi có thể thấy rõ mỗi nước đi, nhưng ngươi không cách nào phá cục.
Một khi ngày đó thật sự đến, dù ngươi đã vạch trần mưu kế của Vương Mẫu trước tất cả thần tiên, dù tất cả bọn hắn đều tin vào lời ngươi nói cũng không làm nên chuyện gì.
Bởi vì chúng tiên tụ lại một chỗ cũng sẽ biến thành dung chúng, cũng đánh mất lý trí, không ai có thể ngăn được."
Dương Nhậm suy tư một lát, nói tiếp: "Vậy chúng ta cứ tương kế tựu kế, để bọn hắn trọng chưởng đại quyền đi.
Chúng ta lại cổ vũ chuyên quyền chi ác, khi đó tam giới sẽ hoài niệm sự tốt đẹp của hiện tại, tạo nên cơ sở để chúng ta lần nữa trù tính."
"Sau đó thì sao? Dung chúng chi ác lần nữa khiến chúng tiên quay đầu? Vậy thì có ý nghĩa gì đây? Tam giới tựa như một con thuyền mất lái xuyên qua thung lũng chật hẹp chảy xiết, không đụng bờ trái thì đụng bờ phải, qua mỗi lần xóc nảy va chạm lại bị chà đạp đến đầy rẫy vết thương, vĩnh viễn không được yên bình."
"Vậy......!Ngươi có kế sách nào không?"
"Tạm thời thì chưa......!Nhưng ngươi nói cũng đúng, lúc này đành phải dùng biện pháp không triệt để —— Thà có còn hơn không."
"Được, ta hiểu rồi.
Chí ít chúng ta có thể gặp chiêu phá chiêu, không để sự tình phát triển quá mức."
Dương Nhậm cáo từ rời đi, trong động lại quay về vắng lặng và bình tĩnh.
Tự do và công chính chẳng lẽ không tồn tại thật sao? Lối thoát cho tam giới đến cùng ở nơi nào?
Những lúc không vận công, Dương Tiễn luôn đăm chiêu suy nghĩ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được.
Từng có khoảnh khắc, hắn thậm chí đã nghĩ —— Dạng tam giới chúng sinh này, cùng với dạng chủ nhân tam giới này chính là tổ hợp hoàn hảo.
Quan tâm bọn hắn để làm gì đây? Để bọn hắn cứ tranh cứ đấu cứ náo loạn đi, thẳng đến khi đất trời hợp lại hỗn độn lại đến —— Đấy là diện mạo thật của tam giới, ai cũng không thể thay đổi.
Nhưng cũng chỉ một khoảnh khắc mà thôi —— Nếu như vậy, trước kia lúc trị thuỷ phải chết, tại sao còn muốn hoàn hồn? Dẫu cho không thể thay đổi diện mạo thật của tam giới, chí ít đốt lên ngọn lửa, mình có thể thắp sáng một mảnh nhỏ bên người.
Tựa như ngàn năm Địa Tiên trừ yêu vì bách tính, tựa như tám trăm năm Tư Pháp Thiên Thần man thiên quá hải.
Đông Nhạc Đại Đế sai người thủ vệ nghiêm ngặt Xá Thân Nhai, trên danh nghĩa là canh giữ, trên thực tế là bảo hộ.
Hơn phân nửa người tới thăm tù đều bị bọn hắn cản lại, không có người đến quấy nhiễu, tiến độ trùng tu pháp lực của Dương Tiễn tăng lên rất nhiều.
Nhưng hắn không dám lơ là, vẫn tiến hành rèn luyện kinh mạch và trùng tu pháp lực cùng một lúc, nội thương bởi vậy không tốt lên được chút nào, chỉ vì luôn có một số người Đông Nhạc ngăn không được.
Tỉ như, công chúa của Thiên Đình.
Thất Nhi dễ mềm lòng, không thể thấy người khác chịu khổ, huống chi là biểu đệ của mình.
Lúc trước nàng báo tin cho Dương gia đơn thuần xuất phát từ lòng tốt, không phải vì muốn được đền đáp.
Nàng hạ phàm tư phối Đổng Vĩnh, Thiên Đình phát binh đuổi bắt, Bát Muội cầu cứu Dương Tiễn không có kết quả, nàng cũng chưa từng ghi hận Dương Tiễn thấy ân nhân chết mà không cứu, Bát Muội lại thay nàng căm giận bất bình.
Văn Khúc Tinh Quân sửa lại bản án cũ xử sai, hai tỷ muội vì thế được xá tội, vừa kịp tham dự yến hội ban thưởng ở Dao Trì.
Không bao lâu sau, Thất Nhi phụng mệnh Vương Mẫu đến đây thăm viếng, nửa đường gặp Bát Muội đuổi đến, hai người mới cùng đi đến Xá Thân Nhai.
"Biểu đệ, ngươi an tâm tĩnh dưỡng, ngươi phải biết......!Vẫn có rất nhiều người thân quan tâm ngươi......!Thương thế của ngươi thế nào? Cần gì cứ nói với Thất biểu tỷ, dù là thiên tài địa bảo quý giá cỡ nào, Thất biểu tỷ cũng có thể tìm được giúp ngươi." Nói đoạn, Thất Nhi liền đưa tay đặt lên mạch đập của Dương Tiễn.
Tức thì, Bát Muội len lén đá đá giày thêu của Thất Nhi, trên mặt chỉ cười nói: "Thất tỷ, dược liệu ngươi mang đến tốt như vậy, những người ở đây thô kệch không biết xử lý sẽ dễ gây lãng phí.
Ngươi đi xem bọn hắn sắc thuốc, để ta ngồi đây với Nhị Lang biểu ca một lát đi." Miệng vừa nói,