Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Khẩu quyết......" Dương Tiễn ngơ ngác nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân.
Trong miệng lẩm bẩm, đã mấy lần hắn muốn nói ra bí ngữ cất giấu dưới đáy lòng, nhưng lời ra tới miệng lại đành phải nuốt trở vào, "Tam muội......!Không thể, không thể nói......"
"Không thể nói?" Ngọc Đỉnh chân nhân nheo mắt cười, tay giữ bả vai Dương Tiễn tăng thêm một chút lực, kéo người vào trong lòng, để đầu hắn gối lên khuỷu tay mình.
Trên mặt ý cười ôn nhu, song lời nói ra lại lãnh khốc vô tình, "Chắc là Tiễn nhi vẫn chưa uống đủ rượu đúng không nhỉ?"
"Không......"
Dương Tiễn trơ mắt nhìn chén rượu kề sát bên môi, lời cự tuyệt vừa thốt ra đã bị rượu ngon đẩy ngược trở về, chỉ có thể phát ra vài tiếng đứt quãng không rõ.
Rượu lạnh vào miệng nóng rát như ngọn lửa, thiêu đốt từ cổ họng đến tận đáy lòng.
"Uống nữa không?" Ngón trỏ của Ngọc Đỉnh chân nhân vòng theo miệng chén, giọng nói ôn nhu cất tiếng hỏi.
"Không uống......" Dương Tiễn lắc đầu nguầy nguậy, đầu óc mê mang càng thêm choáng váng.
Đầu dụi dụi lại gần lồng ngực Ngọc Đỉnh chân nhân, như không hề ý thức được việc sư phụ làm với mình.
"Vậy ngươi nói vi sư biết, Dương Thiền quan trọng hay sư phụ quan trọng?"
"Dương Thiền? Sư phụ? Dương Thiền là......!ai?" Dương Tiễn tự hỏi, cuối cùng vẫn không thể liên kết "Dương Thiền" với "Tam muội".
"Thôi, Tiễn nhi có tin tưởng vi sư không? Mọi việc đều sẽ nghe theo vi sư?"
"Đều nghe sư phụ......"
"Vậy thì giao khẩu quyết cho vi sư."
Dương Tiễn mơ màng đọc ra, Ngọc Đỉnh âm thầm ghi nhớ.
Dương Tiễn leo lên vai sư phụ, cố nhìn rõ người trước mặt, đột nhiên cười rộ lên: "Người còn muốn nghe gì nữa không? Con nói hết cho người nghe......"
Ngọc Đỉnh chân nhân cúi đầu, thấy được trong đôi mắt phượng diễm lệ của đồ đệ phản chiếu hình bóng của mình, hai mắt ửng đỏ, khoé môi khẽ mím cười nhìn mình.
Gần như không nhịn được xúc động muốn nhân lúc này ăn đậu hũ, Ngọc Đỉnh chân nuốt một ngụm nước bọt, để mình bình tâm lại một chút, giọng điệu mờ ám nói với Dương Tiễn: "Tiễn nhi......!Nói, trong lòng ngươi có ta."
Dương Tiễn mê mang nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân, ghé bên tai y: "Người thích con?"
Ngọc Đỉnh chân nhân bỗng nhiên bật cười, xoa đầu đồ đệ: "Đúng vậy, vi sư thích ngươi."
Ngọc Đỉnh chân nhân bế Dương Tiễn về phòng ngủ.
Dương Tiễn nằm trên vai sư phụ, hơi thở nhè nhẹ xen lẫn mùi rượu phả vào cổ, với lấy mái tóc của Ngọc Đỉnh đang rũ xuống bên người, nỉ non: "Tiễn nhi......!thích người."
Tim Ngọc Đỉnh chân nhân mềm nhũn, rồi lại có chút không vui, ôm thân hình nghiêng ngả của Dương Tiễn, hỏi hắn: "Tiễn nhi sao lại dễ gạt như thế? Chẳng lẽ ai bảo ngươi nói gì thì ngươi đều sẽ nghe theo? Có biết ta là ai không?"
"Là......!sư phụ."
"Những lời này cũng nói với người khác?".
Truyện Hot
"Chỉ nói cho mỗi sư phụ......"
Bước chân Ngọc Đỉnh chân nhân nhanh thêm vài phần, nhẹ nhàng đặt Dương Tiễn xuống giường, không đợi y đứng dậy thì tay đã bị bắt lại.
Chỉ thấy Dương Tiễn hé mắt nhìn y, mắt phượng hẹp dài vì rượu mà đỏ hồng phiếm nước, ánh nước dưới trăng tựa như đuôi cá bạc.
"Ngay cả người cũng muốn rời đi sao?"
Trong giọng nói của Dương Tiễn cũng không có gì là bi ai, chỉ ẩn ẩn cất giấu mệt mỏi.
Mấy năm nay, người rời khỏi hắn quá nhiều, huynh đệ lúc trước không hiểu hắn, có người còn trở mặt thành thù.
Cả Mai Sơn huynh đệ cũng thay lòng, Hằng Nga, Văn Khúc Tinh Quân lại càng khinh thường đến gần hắn.
Hắn dùng lạnh nhạt, âm trầm, giảo hoạt, gian trá để ngụy trang, tự tay ép mọi người rời đi để tránh bị hắn liên luỵ.
Cho nên hiện tại cô độc một mình, hắn đã sớm biết trước, chỉ là đôi khi vẫn tự hỏi—— Tại sao mọi người không thể đợi ta thêm một chút