Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Dương Tiễn bắt lấy vạt áo trước ngực, thở hổn hển.
Phải mất một lúc lâu sau mới bình phục lại, xoa hai tay của mình, vẻ mặt hết sức mờ mịt.
Dưới thân là giường đệm, bên cạnh là lư hương khắc hoa bằng vàng ròng vẫn còn sót lại chút tàn hương, cửa mật thất đóng kín kẽ, ngoài cửa sổ thấp thoáng ánh nắng sớm, một bầu không khí yên tĩnh.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, không có gì khác thường, rồi đột nhiên lại thấy có gì đó không đúng.
Rất muốn nói ra, song cảm giác này lại rất khó miêu tả thành lời.
Cứ như là ký ức kiếp trước để lộ ra khe hở, vừa giống ảo giác lại vừa chân thật.
"Sao thế, mới sáng sớm đã bắt đầu ngơ ngẩn?"
Dương Tiễn nghiêng đầu nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân vén màn bước vào, mỉm cười với hắn.
"Vì sao người lại ở đây?" Dương Tiễn khó hiểu.
"Nếu không thì sao? Bần đạo nên ở đâu?" Ý cười của Ngọc Đỉnh chân nhân phai nhạt dần.
"Nhưng rõ ràng người không thể ở đây mà......" Dương Tiễn lẩm bẩm.
"Ngươi đang nói mớ gì đấy? Bần đạo vẫn luôn ở cùng ngươi tại Thần Điện này." Ngọc Đỉnh chân nhân không còn cười nữa, y đang rất không vui.
"Không phải ngươi nói ngươi không muốn ở Thần Điện một mình sao? Mỗi ngày phân thân của bần đạo đều hóa hình mà ra, nếu ngươi không muốn thấy bần đạo, nói thẳng là được."
Vừa dứt lời, trên người Ngọc Đỉnh chân nhân bắt đầu tản ra những đốm sáng màu lam, bóng hình trong suốt lay lắt dưới ánh nến giống như sắp tiêu tán.
Dương Tiễn nào còn tâm trí mà tự hỏi, vội vàng giữ chặt sư phụ la lên: "Sao đồ nhi lại không muốn nhìn thấy người? Sư phụ đừng......"
"Đừng cái gì? Buông ra." Trong giọng nói của Ngọc Đỉnh chân nhân như bị trộn lẫn bởi băng vụn.
"Đừng đi! Đừng bỏ Tiễn nhi!"
Nói xong Dương Tiễn mới giật mình, không rõ vì sao mình lại nói vậy.
Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt Ngọc Đỉnh chân nhân hơi thả lỏng, dứt khoát cắn môi, không còn nghĩ gì nhiều mà thốt lên: "Tiễn nhi không muốn một mình......"
"Muốn có người còn không đơn giản à? Mấy huynh đệ kết bái của ngươi, còn có con chó ngươi nuôi, không phải đang ở bên ngoài hết đó sao?"
Ngọc Đỉnh chân nhân nói thì nói thế thôi, chứ y vẫn ngồi xuống bên mép giường, dường như đã bớt giận không ít.
"Hôm nay ngươi bị sao vậy?"
Dương Tiễn lắc đầu mờ mịt, nhận ra hơi thở của sư phụ đến gần, cõi lòng vắng vẻ từng chút một được lấp đầy.
"Có phải là gặp ác mộng không?"
Hắn nhíu mày hồi ức, giống như sắp bắt được thứ gì đó, nhưng cơn đau kịch liệt đã ngăn cản suy nghĩ của hắn.
"Sư phụ, con đau đầu." Sắc mặt Dương Tiễn trắng bệch.
Đầu ngón tay lành lạnh của Ngọc Đỉnh ấn lên huyệt thái dương của đồ đệ, rất nhanh cảm giác khó chịu đã lui đi.
Hắn tiếp tục suy nghĩ, cơn đau như kim châm lại ập tới.
"Tiễn nhi, ngươi thế này......!Khá giống lúc làm bộ trúng chú thuật trước mặt Vương Mẫu." Ngọc Đỉnh chân nhân lo lắng bảo.
Dương Tiễn bị lời này nhắc nhở, lập tức trừng lớn hai mắt, trầm ngâm một lát mới tiếp lời, "Sư phụ nói có lý, chẳng qua là Vương Mẫu làm sao có thể chế ngự được Cửu Chuyển Huyền Công trong người Dương Tiễn?"
"Đại đạo ba ngàn, ai nói Cửu Chuyển Huyền Công thì không có nhược điểm? Huống hồ Vương Mẫu là Tam giới chí tôn, có Thiên Đạo che chở, nếu bà ta có thể dùng Thiên Đạo chi lực cho bản thân mình, dù là một chút nhỏ tí tẹo......"
"Sư phụ, đồ nhi tuyệt đối không để bản thân mình trở thành chó săn của Vương