Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Ngươi đừng có mà chọc thiên nhan giận dữ, Nhị Lang Thần!" Tức giận hiện rõ trên mặt đến nỗi cả tấn bột cũng không che được, rõ ràng có thể thấy cái mâm trắng bệch kia đỏ bừng một mảng.
"Dương Tiễn đã nói rồi, nghe điều không nghe tuyên.
Hiện tại thánh chỉ tới thì tới, còn ngươi có về được hay không, có quan trọng sao?"
"Còn dám đem Ngọc Đế ra dọa, ngươi biết chữ chết viết thế nào không?" Lão Tứ cười nhạo, hắn rút đao ra dán lên cổ Thiên nô.
"Đại nhân! Đại nhân! Tha cho tiểu nhân một mạng!"
"Phịch!" Thiên nô quỳ rạp dưới đất, tay dâng thánh chỉ quá đỉnh đầu, mồ hôi lạnh ứa ra.
Hao Thiên Khuyển nhìn về phía Dương Tiễn, thấy hắn hất cằm, lúc này nó mới dương dương đắc ý bước đến giật thánh chỉ long văn chói lòa, chân chó cọ bên người Dương Tiễn, đưa thánh chỉ qua.
Dương Tiễn một tay tiếp nhận, tay còn lại xoa đầu Hao Thiên Khuyển.
"Nhị gia, làm gì hắn bây giờ?" Lão Tứ hỏi ý kiến.
Dương Tiễn đọc qua từng câu từng chữ, nghe hỏi cũng chỉ giương mắt xua tay, ý bảo lão Tứ thả hắn đi.
"Cút đi." Lão Tứ cười lạnh, đạp Thiên nô một cái.
Thiên nô vừa nơm nớp lo sợ, vâng vâng dạ dạ nói mấy câu cảm tạ trên không đụng trời dưới không chấm đất (1), vừa không dám nhích người đi, chỉ cúi gằm mặt xuống.
Đợi sau khi tiếng bước chân đi xa một lúc lâu, hắn mới dám ngẩng đầu, không ngờ lại đối mặt với lão Lục, kinh sợ và căm hận ở trong mắt hắn bị nhìn không sót chút nào.
(1.
Trên không đụng trời, dưới không chấm đất 上不着天下不着地: trời trời đất đất, nói chuyện đâu đâu, chẳng có thông tin gì)
"Thứ gì đâu không." Lão Lục bỏ lại một câu như vậy, vén rèm cửa, bước qua ngạch cửa vào nhà.
"Nhị gia, sao không dạy dỗ tên dơ bẩn kia? Nói không chừng hắn đang tính kế ngươi, chẳng lẽ tình hình có gì thay đổi?" Lão Đại cau mày, nhìn thánh chỉ mà Dương Tiễn tùy tay ném trên án.
"Không có gì cả, chẳng qua là gần đây xuất hiện yêu thú Thiên Đình không thể ứng phó thôi.
Tên ngu xuẩn kia muốn làm gì cứ kệ hắn, dù sao kẻ bất mãn ta trên trời dưới đất này còn ít sao? Đỡ ô uế tay các huynh đệ." Dương Tiễn phất vạt áo ngồi xuống, trong giọng thấy rõ chẳng quan tâm.
"Nhưng......"
"Tâm ý của các huynh đệ Dương Tiễn xin nhận, chẳng qua loại chuyện này không đáng so đo."
Dương Tiễn tựa lưng vào ghế, vắt chân nhắm mắt, hình như đang nghỉ ngơi.
Mọi người nhìn nhau vài lần, Hao Thiên Khuyển nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên ghế dựa, nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân mệt sao?"
Dương Tiễn mở mắt, trong mắt một mảnh sâu thẳm, không nhìn ra nét mệt mỏi.
Hắn đứng dậy lấy áo choàng treo trên ghế, nói một tiếng với Hao Thiên Khuyển rồi đẩy cửa ra ngoài.
"Nhị gia?" Lão Đại vội vàng đuổi theo, "Ngươi đi đâu vậy?"
"Trừ yêu, các huynh đệ dừng bước, lần này một mình Dương Tiễn là đủ.
Trước mắt Quán Giang Khẩu còn những sự vụ khác, làm phiền lão Đại cùng các huynh đệ xử lý giúp.
Nếu có chỗ không thể quyết định, đợi Dương Tiễn trở về lại thương thảo."
"Thiên Đình quả thực quá là vô năng, yêu ma quỷ quái tên nào cũng dám cưỡi lên đầu bọn họ." Lão Lục lắc đầu, "Lại còn ngay lúc sắp hết năm bận không đủ người làm."
"Ta thấy đã không tệ rồi, ít nhất bên này còn có vài người, bên Tam Thánh Mẫu ngay cả người hỗ trợ cũng chẳng có." Lão Đại cười vỗ vai huynh đệ nhà mình.
"Đại ca, xem huynh nói kìa.
Tam Thánh Mẫu cũng không cần phải xen vào nhiều chuyện vớ vẩn của Thiên Đình không phải sao?"
"Chủ nhân!" Hao Thiên Khuyển phấn chấn cắn chân tên yêu quái kéo đến bên cạnh Dương Tiễn.
"Làm không tồi." Dương Tiễn mỉm cười khen cẩu tử một câu, lúc chuyển hướng sang yêu quái lại trở về mặt than, "Vì sao ngươi lại đến Quá Giang Khẩu quấy phá? Hay là nói.....!Ngươi có phải do Thiên Đình phái tới?"
Yêu quái lấy bề ngoài như nhân loại kinh ngạc mở lớn hai mắt, sau đó lại bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn biết? Vậy ta nói cho ngươi biết!"