Anh tìm chỗ đậu xe, vội vàng bước xuống xe len lõi vào dòng người đang bu đông hiện trường tai nạn để tìm kiếm cô, tiếng còi xe bóp in ỏi, cảnh sát vừa phong tỏa hiện trường, tiếng xe cấp cứu vang lên liên tục, lòng anh lúc này vô cùng bất an, chỉ mong mau tìm gặp cô, bất giờ một bàn tay nhỏ ấm áp nắm lấy tay anh giật mạnh, kèm theo một giọng nói vô cùng quen thuộc :
- Cha, mẹ được đưa lên xe cấp cứu, Dâu Tây cũng vừa lên xe đi với Mẹ rồi, cha đi mau lên
Minh Huy nghe xong lòng đầy căng thẳng, trái tim tự nhiên rất đau, anh đưa tay bế Dưa Hấu lên chạy thẳng một mạch đến xe của mình, khi hai cha con lên xe, anh vội tăng tốc để đuổi kịp xe cấp cứu, Dưa Hấu nói nhanh :
- Chiếc xe cấp cứu lúc nãy là xe của bệnh viện Trung ương ạ
Một lúc sau hai cha con Minh Huy đã có mặt ở phòng cấp cứu, Dâu Tây mếu máo nói :
- Mẹ bị đưa vào phòng cấp cứu một lúc vẫn chưa ra, cha liệu mẹ có bỏ con đi giống bà nội không ?
Minh Huy xoa đầu còn gái nói :
- Cô ấy sẽ không sao đâu con đừng lo ?
Dưa Hấu đến ôm em, rồi dẫn em gái ngồi xuống ghế trước phòng cấp cứu nói :
- Mẹ sẽ không bỏ chúng ta mà đi như bà nội đâu, em yên tâm đi.
Minh Huy ngồi thấp xuống đất, hai tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ của hai bảo bối mà nói :
- Hai con thích cô Vy làm mẹ của hai con lắm à ?
Hai anh em nhìn nhau rồi gật đầu.
Lúc này trong phòng cấp cứu bác sĩ nam bước ra nhìn xung quanh rồi hỏi :
- Ai là người nhà của bệnh Nguyễn Thị Tường Vy ? Cô ấy cần truyền máu gấp, người nhà có ai cùng nhóm máu Rh - của cô ấy không ?
- Tôi
Minh Huy trả lời, nhanh chân theo bác sĩ lấy máu.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tường Vy phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, toàn thân nhức mỏi không chịu nổi.
Cô khó khăn nâng tay lên sờ trán, vết thương đã được băng bó cẩn thận, mặc dù hơi đau, nhưng cô vẫn còn sống sau vụ tai nạn kinh hoàng, thì đã là may mắn rồi.
Ở bên cạnh giường bệnh là Dưa Hấu tay cầm bút vẽ tranh say sưa, khi Dưa Hấu phát hiện cô mở mắt, thằng bé liền buông bỏ các thứ trong tay mà chạy đến gần, chiều cao của thằng bé cũng chỉ mới hơn giường bệnh chút xíu, đủ để tôi nhìn thấy khuôn mặt ngộ nghĩnh, đáng yêu.
Sau những ngày cô đã bỏ công chăm sóc.
Dưa Hấu nhe răng cười bất ngờ gọi cô :
" Mẹ, mẹ tỉnh rồi ! "
Giọng nói oan oan của Dưa Hấu đã đánh thức cô em gái nhỏ của mình, đang nằm ngủ trên sofa gần đó, Dâu Tây sau khi nheo nheo cặp mắt buồn ngủ của mình, cô liền thấy Tường Vy đã tỉnh liền chạy lại gần ôm cô :
- Mẹ cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi, tối qua con lo lắng lắm đó
Gì vậy chèn ? Tường Vy trố mắt nhìn hai đứa đầy bất lực, hôm trước tụi nó nói cô tưởng nói chơi, ai dè hôm nay hai bé gọi cô là mẹ thật luôn rồi, gọi kiểu này lâu dài chắc cô không thể có người yêu được.
Cô nhìn hai bé con đang dành nhau ôm mình cô khẽ nói :
- Sau này hai con phải gọi cô là cô Vy không được gọi là mẹ nữa nghe chưa ? Nếu con gọi vậy mà để người yêu của cha con biết thì rất phiền phức, rồi người đó đánh cô thì sao ?
Hai bé con nghe cô nói xong thì hai mắt long lanh, ánh nước môi nhỏ chu ra vô cùng đáng thương :
- Cha lúc nào cũng ở công ty làm việc, con không có mẹ, cô Vy làm mẹ của tụi con đi, nha cô con không muốn người khác làm mẹ con, ngoài cô đâu.
- Đừng khóc nữa ngoan ngoan, cô thương hai con nhiều, thật nhiều luôn.
- Vậy cô làm mẹ của tụi con đi, tụi con sẽ không khóc nữa
Dưa Hấu nói.
Tường Vy đột ngột bị ánh mắt nồng cháy của hai bé tấn công, cô không biết phải làm sao mới tốt, nghĩ đến việc hai bé không có mẹ con cũng xót xa trong lòng :
- Tụi con ngoan đừng khóc nữa, có chuyện gì từ từ nói, để cô bàn lại với cha tụi con nghe
- Hu hu ...
Hai bé con đồng thanh khóc, bám cánh tay cô nước mắt tí tách rơi.
Trái tim Tường Vy cảm thấy rất đau khi nhìn hai bé con khóc.
Bình thường một mình Dâu Tây cô dỗ lên bờ xuống ruộng, giờ thêm Dưa Hấu nữa kiểu này chết chắc, cô bó tay toàn tập với hai anh em mà trả lời :
- Được, được cô hiểu rồi hiểu rồi, hai con đừng khóc nữa, ngoan nào cô thương
Dâu Tây và Dưa Hấu dùng tay quẹt nước mắt đi ,vui vẻ giơ cái chân ngắn ngủn của mình ra rồi cố gắng trèo lên giường bệnh với Tường Vy.
" Hự hự ! "
Sau một lúc chiến đấu với cái giường cả hai vẫn không thế nâng cái thân hình tròn xoè của mình lên, cô mỉm người nhìn hai cây " nấm lùn" đang cố leo lên mà lòng vui sướng, đây là thành quả hơn một tháng cô bắt ép hai bé con ăn uống đầy đủ, bệnh suy dinh dưỡng đã biến mất.
Cô nói với Dưa Hấu :
- Con đi đến góc phòng lấy cái ghế kia lại đây.
Nhóc con hiểu ý liền nhấc ghế lại gần giường cho Dâu Tây lên trước rồi đến nhóc.
Phòng bệnh mà cô đang nằm rất rộng, sạch sẽ, thoáng mát, mùi thuốc cũng không nồng lắm, ngay cả giường còn to gấp đôi bình thường vì vậy cả ba cô cháu nằm không hề chật.
Cô đoán mình đang nằm trong phòng VIP.
Lúc này, cửa phòng bất ngờ mở ra, Vương Minh Huy bước vào,