Trong phòng tắm, Dưa Hấu được cha mình gọi đầu cho, thằng bé mở miệng nói liên tục:
- Hôm nay mẹ dạy hai con làm bánh ăn rất ngon ạ.
Sau đó mẹ ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại mẹ khóc hu hu
- Ồ, con có nghe được gì không ?
Bé con lắc lắc đầu nhưng vẫn khẳng định :
- Chắc chắn là có người ăn hiếp mẹ rồi, cha phải bảo vệ mẹ của con.
Minh Huy im lặng một lát bàn tay đặt trên tóc con trai xoa nhẹ :
- Ừm, sau này cha sẽ bảo vệ ba mẹ con con thật an toàn.
Giọng Minh Huy rất nhẹ nhàng trong đôi con ngươi đen láy là nhu tình ý mật.
Anh đã chịu đựng quá nhiều áp lực thì sẽ trở nên nhạy cảm mong manh, một người đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu nhưng cũng có những lúc chỉ muốn tựa vào ai đó, tìm kiếm chút yên bình.
Tường Vy là kiểu người có thể mang đến sự an yên cho người khác, khí chất dịu dàng mềm mại, sự hiền hậu hiền hậu kia thật sự rất khó tìm ở xã hội hiện đại phức tạp này.
Tắm rửa xong Minh Huy đưa con trai ra ngoài sấy tóc, Tường Vy thấy anh bận rộn thì đi tới nói :
- Dưa Hấu ra đây với mẹ nào.
Cậu bé ngoan ngoãn tụt khỏi vòng tay của Minh Huy và lao về phía Tường Vy, sau đó được cô mang về phòng.
Những ngón tay di.
chuyển có quy luật trên đỉnh đầu thằng bé như phủ một lớp ma lực xa xa vài cái thì mắt thằng bé đã híp cả lại.
- Đừng ngủ, con còn phải ăn cơm đó.
Tường Vy tắt máy sấy hôn lên gò má của Dưa Hấu một cái.
Thằng bé càng lớn lên càng giống Minh Huy, trắng trắng mềm mềm, đáng yêu thật sự, nhìn gò má phúng phính kia chỉ muốn hôn vài cái.
Tường Vy ôm con trai quay về bàn cơm, lúc này Minh Huy đang kéo ghế ra, tóc mái của anh hơi dài bởi vì vừa tắm xong nên những sợi tóc hướng về tứ phía, trông hơi rối nhưng mà không hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp trai của anh.
Người với người sao lại có sự chênh lệch như vậy nhỉ ? Tường Vy vui lòng đi tới rồi xuống rồi bắt đầu dùng bữa vì có người chồng đẹp trai không góc chết như vậy.
Minh Huy ăn nhiều hơn bình thường một chút, cả hai con cũng vậy.
Cả ba cha con đồng thời giơ ngón cái ra với Tường Vy.
Được khen ngợi, cô có hơi xấu hổ rồi má hiện lên một vệt hồng như áng mây chiều dưới ánh hoàng hôn xinh đẹp.
Lúc dọn dẹp bát đĩa , Minh Huy đứng bên cạnh phụ cô dọn dẹp và nói :
- Em đừng buồn chuyện của cha em nữa, mọi chuyện luôn có anh cùng em giải quyết.
Tường Vy cười nhìn anh gật đầu, Dưa Hấu mang nước cam tới bên cạnh Tường Vy, hai tay giơ cao :
- Mẹ, nước trái cây cha làm cho mẹ đây ạ.
Minh Huy sờ sờ mũi, anh không hề bảo thằng bé nói vậy, tất cả đều là thằng bé tự suy nghĩ ra, thông minh thật đó.
Cô nhìn con trai lòng rất vui vẻ, ấm áp, có một đứa con ngoan vậy đúng là quá may mắn.
Tường Vy lau khô tay rồi những nước của Dưa Hấu xoa xoa tóc bé con:
- Cảm ơn con.
Sau đó, cô quay sang nhìn Minh Huy rồi nói :
- Cảm ơn chồng.
Tường Vy nghĩ chỉ cần mặc kệ thì qua một thời gian cha cô sẽ từ từ bỏ ý định, nhưng chẳng thể nào ngờ nổi, mới qua hai ngày ông đã tìm đến tận quán cà phê cô từng làm, sau khi tìm đến ông chủ và hỏi thăm tin tức của Tường Vy ông tức giận quát :
- Cái gì ? Nó nộp đơn xin nghỉ việc ?
- Anh bình tĩnh một chút có gì về nhà hãy nói với Tường Vy.
Chủ quán hơi nhíu mày vì sự ồn ào của người trước mắt.
Từ lúc ông ta tới đây đã liên tục gây sự, cứ nhất quyết muốn gặp Tường Vy nhưng cô không còn làm ở chỗ họ nữa.
Ông Tài náo loạn một hồi, Tường Vy mới vội vàng đuổi tới.
Cô đang phơi đồ thì nhận được điện thoại từ chủ quán vừa nghe cha cô tới tìm tim cô muốn rơi ra ngoài.
Hôm nay Tường Vy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu nude và quần âu màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, tuy đơn giản nhưng thần thái ngút ngàn, làm bao người ngưỡng mộ.
Thấy con gái, ông Tài giận dữ chỉ tay vào mặt cô:
- Mày giỏi lắm, dám không nghe điện thoại của tao ! Mày có biết tao đi từ nhà đến đây mệt lắm không hả? Đồ bất hiếu !
- Cha có chuyện gì về nhà lại nói
- Sợ mất mặt hả ? Ha ha, mày sợ nhưng tao thì không.
Có một người cha như vậy quả thật không dám nhận, Tường Vy sắc mặt tối sầm xuống, cố liên tục xin lỗi với chủ quán rồi đưa tay ra kéo cha mình đi nhanh ra cổng.
Trên đường đi ông vẫn lại nhảy về chuyện vô cùng Văn Tùng :
- Tao hôm nay thế này để làm rõ với mày hai chuyện, thứ nhất mày phải đưa tao đi gặp Văn Tùng rồi nói lời xin lỗi với nhà người ta.
Thứ hai, mẹ Mày bị thoát vị đĩa đệm cần tiền phẫu thuật.
- Cái gì ? Mẹ con đã chết mấy năm rồi, hiện tại mẹ đang ở bên kia thế giới cha có muốn đi đoàn tụ cùng mẹ không ? Mẹ chắc cũng đang nhớ cha lắm đó.
- Giả vờ, giả vịt ! Cũng do mày cả, sao lại tắt điện thoại của tao chứ ? Ý tao nói là mẹ kế của mày.
Ông Tài đứng bên lề đường giọng oang oang nói to, trong đầu Tường Vy bây giờ chỉ toàn là hình ảnh mẹ mình vất vả bao nhiêu năm nuôi cua khôn lớn, trái tim khô đau đớn, cô cắn chặt môi một lát sau nói :
- Ngày