Linda dựa lưng ghế sofa, tay cầm tách ca cao nhấp môi một cái mới trả lời :
- Trong hồ sơ bệnh án ghi hôm nay con phải tái khám xem vết thương cấy ghép da.
- Uhm, theo trình tự bệnh nhân bình thường là vậy nhưng khỏe con hơn họ, vết thương cũng lành rồi, còn gì mà tái khám.
- Con muốn đến đây nhờ cậu làm phương pháp trị liệu gì giúp con mau phục hồi trí nhớ, còn không muốn mình sống mà không nhớ quá khứ.
Kiều Ngọc Vĩnh Bảo lúc này tay rời bàn phím, đưa mắt nhìn cô mà không trả lời.
Trước sự im lặng của cậu hai, Linda nhìn cậu mình bằng ánh mắt hình viên đạn muốn bắn xuyên qua người ông cậu khó ưa của mình, giờ này Kiều Ngọc Vĩnh Bảo cười nhếch mép nói :
- Vết thương phẫu thuật cũng lành, muốn biết quá khứ thì tự xem usb này đi.
Vừa nói xong Kiều Ngọc Vĩnh Bảo đưa cho cô một chiếc máy tính cùng một usb.
Linda liền vội vàng xem trong trạng thái tập trung cao độ.
Một tiếng
Hai tiếng
Ba tiếng trôi qua, cô đã xem tất cả nội dung trong usb trong đó nói đến tất cả những gì cô đã trả qua từ nhỏ đến lớn nhưng tất cả chuyện về Minh Huy và hai bé con đều không có.
- Con muốn hỏi cậu tại sao ngày hôm đó cậu lại biết con ngất xỉu ở chỗ nào mà lại cứu con ?
Khi Linda nói đến đây sắc mặt của Kiều Ngọc Vĩnh Bảo trở nên nghiêm túc lạ thường, giọng nói càng trầm ấm không mang vẻ hời hợt như mọi khi :
- Ngày tang lễ của con ta có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp cho tổng thống nước N này nên ta không thể cùng ông bà ngoại con trở về, đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì ta đã nghe giọng nói của mẹ con Uyển Như đang kêu ta mau đến cứu con, ta cũng nghe theo lời nói ấy đến nơi thì đã thấy con đang nằm dài trên đất nhưng con vẫn còn nhịp tim dù rất yếu.
Khi ta mang con trở về đây, ta đã kiểm tra tất cả thấy trên người con có rất nhiều vết thương, nặng nhất là khuôn mặt đã bị hủy hoàn toàn.
Do con sau khi bị đụng xe là chết liền nên vết thương chỉ được xử lý qua loa như chỉ lau sạch vết máu rồi dùng mỹ phẩm thoa lên chỗ vết thương để che lấp, khuôn mặt bị hủy nên đã dùng mặt nạ silicon đắp vào, ủ đến ba ngày hai đêm nên vết thương càng nghiêm trọng.
Ta chỉ còn một cách tách tất cả da bị hỏng rồi cấy ghép da mới vào, khuôn mặt con hủy hoàn toàn ta chỉ có thể tạo hình dựa trên khung xương mặt của con thôi, ta cũng không muốn người khác nhìn thấy sẹo nên đành cạo đầu con để vết sẹo trên đó sao này tóc mọc lại sẽ che đi.
Nhưng con làm ta rất bất ngờ vì con, ta và Uyển Như có cơ thể đặt biệt có thể làm lành vết thương rất nhanh so với người khác gấp nhiều lần nên trong vòng sáu tháng con đã có thể hồi phục hoàn toàn, giờ thì nhìn xem da vẻ thì mịn màng, đẹp hẳn hơn xưa.
- Ây da vậy là con phải cảm ơn cậu hai nhiều rồi, có cần như ngày xưa được cứu mạng thì lấy thân báo đáp không ?
- Ha ha ha được đó nhóc con, muốn lấy thân báo đáp thì để cậu hai giúp con hoàn thành tâm nguyện.
- Ách, nói chơi mà làm thật à ? Thôi kệ con hi sinh làm tình nhân của cậu vậy.
Kiều Ngọc Vĩnh Bảo liền đưa tay lên phẩy phẩy ý kêu cô đến gần mình, Linda run rẩy vừa bước đến gần liền bị Vĩnh Bảo cú một cái mạnh vào đầu làm cô đau điếng, liền lùi về phía sau mấy bước.
Vĩnh Bảo thì nhìn cô cười nhếch mép :
- Cái mặt khó ưa của con mà cũng muốn làm con giáp thứ mười bà à ? Dẹp đi, ta cho con vài viên thuốc ngủ về nằm mơ mộng, tuy ta đẹp trai nhưng ta không có bị ngu mà rước của nợ như con về nhà đâu nhóc con.
- Vậy sau lúc nãy cậu nói giúp con hoàn thành tâm nguyện lấy thân báo đáp ?
- Ta không vốn không thích kinh doanh lắm, chỉ muốn an nhàn làm bác sĩ thôi nên ta muốn con lấy thân báo đáp về trụ sở chính của Tập đoàn Kiều Ngọc mà thay ta quản lý.
- Ách, thôi cho con xin hai chữ bình yên, cậu cứ làm đi con về đây.
Linda vội mở cửa, định chạy ra ngoài thì đã ngã nhào vào lòng một người phụ nữ trung niên, cô dang định đứng ngay để xin lỗi thì phát hiện người đó là :
- Mợ hai, hôm nay mợ đến thăm cậu à ?
Người phụ nữ trung niên trả lời :
- Uhm sau con ở đây ? Chỗ nào không khỏe à ?
- Dạ con đến tới tái khám, Uyển Nhi đâu không đi chung với mợ à ?
- Con bé gặp bạn đang nói chuyện ngoài kia, chút nó vào sao.
.
- Dạ, thôi con không phiền cậu mợ nói chuyện, con ra tìm em đi chơi rồi, ngày mai ông bà ngoại triệu tập hai người về ăn cơm gia đình.
- Uhm ta biết rồi.
- Dạ, con tạm biệt hai người, hẹn gặp lại vào ngày mai.
Linda đi ra khỏi phòng tìm cô em họ Uyển Nhi của mình.
- Uyển Nhi
Nghe có người gọi tên mình, Uyển Nhi đưa mắt nhìn theo hướng người gọi khi thấy bóng dáng cô, Uyển Nhi đã không ngừng vẩy tay la hét :
- Chị Linda em ở đây .
Giọng cô bé to đến mọi người xung quanh phải quay lại nhìn cô bé, Linda vừa đến gần đã nắm lấy hai gò má Uyển Nhi mà nhéo, rồi nói :
- Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ồn ào quá.
- Ui da, chị có biết đau không hả ?
Linda buông tay ra và nhìn cô em :
- Không biết, vì chị nhéo em làm sao chị đau