Nhìn đồng hồ cũng ba giờ sáng, cô vào toilet vệ sinh cá nhân rồi đi bắt đầu việc ngồi thiền buổi sáng của mình, khi ngồi thiền cô cố gắng ép nội lực trong cơ thể mình kích thích các dây thần kinh trong đầu, để cho cô tự mình nhớ lại những việc quá khứ, còn hiện tại chuyện quá khứ cô chỉ biết do người thân kể lại hay được xem qua clip đối với cô nó rất mơ hồ, cảm thấy mình đã không nhớ đến việc gì đó rất quan trọng.
Đến năm giờ cô đã nhận được một cuộc gọi video call của ông bà ngoại mình, cô vội vàng bắt máy, hình ảnh hai cụ già quen thuộc đang ngồi trên bộ bàn ghế ngoài trời, uống trà chiều, tuy họ đã hơn chín mươi tuổi nhưng nhìn ngoại hình, thần thái, khuôn mặt được chăm sóc kỹ nhìn như khoảng bảy mươi tuổi, họ mặc đồ thể dục thiết kế riêng cho các đôi tình nhân, màu tím thủy chung.
- Hello Linda! Con đang làm gì đó? Sau lâu rồi không chịu gọi điện thoại về cho hai lão già này hả nhóc? Con quên bọn ta rồi à?
- Làm gì có chuyện con quên hai người chứ, ở bên đó mọi chuyện ổn hết không ông bà?
- Vẫn ổn, ta gọi điện cho con vì ta muốn dặn dò hai đứa phải dành nhiều thời gian chăm sóc cho hai đứa cháu cố của ta cho đàng hoàng nghe không? tụi nó thông minh lắm nên có gì nói thẳng đừng nên che giấu nếu không mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn, khó giải quyết lắm
- Dạ, con biết rồi.
Bà đã biết được người nào sử dụng bùa ngải đó với bọn trẻ chưa?
- Biết, người làm ra loại bùa đó chỉ có thể là Hoa Hồng Đen.
Ta đã tìm ả mấy năm vẫn chưa tìm ra, ta đã tăng cường cho người điều tra tung tích của ả ta
- Dạ, giờ tụi nhỏ đã biết hết chuyện con là mẹ ruột của tụi nó, tụi nhỏ rất thương con, chúng rất dễ thương.
Con đợi vài ngày cho chúng nó thi xong học kỳ này, con bọn nhỏ bay về bên đấy chơi với ông bà.
- Ừ, nhớ nhé.
Giờ bà ông con phải đi chạy bộ rồi, tạm biệt con nhé.
- Dạ, con yêu ông bà nhiều, muzz, bye, bye.
Khi tắt máy, cô đi xuống bếp bắt tay vào làm bữa sáng cho anh và hai đứa nhỏ.
Đi ngang phòng khách cô vẫn còn thấy anh đang ngủ.
Xoắn tóc lên cô bắt đầu nấu bún riêu sò, một lúc sau mùi bún lan tỏa khắp phòng ăn, cô vặn nhỏ nồi nước bún rồi đi lên gọi hai tiểu bảo bối thức dậy.
Trước cửa phòng cô mở cửa đi vào, thì thấy Dưa Hấu đang ngồi thắt bím cho Dâu Tây, cô bé thì lắc lư cái chân hát:
" Ba thương con vì con giống mẹ.
Mẹ thương con vì con giống ba, nhà ta cùng thương yêu nhau, xa là nhớ gần nhau là cười...!"
- A......!Chào buổi sáng mẹ Vy!
- Ừ, mẹ chào con gái cưng.
Chúc con trai cưng buổi sáng tốt lành nha.
- Dạ, chúc mẹ ngày mới nhiều may mắn.
- Ừ, mẹ cảm ơn con trai.
Hai con đã chuẩn bị xong chưa, xuống ăn sáng nào, cha Huy đã về rồi đó! lets go!
Một lúc sau cả ba mẹ con vừa đi xuống phòng bếp, đã thấy được anh đang ngồi đợi.
Từ khi nào mà anh tắm rửa nhanh vậy.
- Cha Huy....!Dâu Tây nhớ cha.
Dâu Tây thấy anh thì chạy như bay vào lòng và ra sức làm nũng.
Dưa Hấu cũng bỏ bộ mặt lạnh lùng thường ngày mà nói chuyện với anh.
- Cha Huy....!Dưa Hấu cũng nhớ cha nữa.
- Cha cũng nhớ hai Tiểu Bảo bối nữa, tối qua ngủ có ngon không con?
- Dạ được ngủ với mẹ nên con và anh hai ngủ ngon lắm.
Dâu Tây nếu là kể cho anh nghe.
Tường Vy trong bếp bưng bốn tô bún vừa ra tới thì nghe bé con nói đến cô, làm cô cười nhẹ.
- Anh ăn thử xem em nói có người không?
Đặt tô bún riêu trước mặt anh rồi quay qua nói với hai con.
- Đây là hai phần đặc biệt mẹ làm riêng cho hai đứa, các con ăn nhiều vào.
- Dạ
Cô cũng ngồi xuống phần ăn của mình.
Ăn sống thì anh nói với hai con
- Ngày mai Ông Bà nội nói tụi con và ba về nhà chính, tụi con nhớ chuẩn bị nha.
- Không Dâu Tây không đi đâu, con ghét nơi đó lắm.
Hay cha cho con qua ở với ông bà cố đi.
Dưa Hấu gương mặt dịu dàng, vui vẻ giờ đã trở nên buồn bã và lạnh lùng, cậu bé chỉ gật đầu như đã hiểu và lại tiếp tục phần ăn của mình.
Minh Huy tiếp tục ra sức năn nỉ cô công chúa nhỏ.
- Dâu Tây ngoan, con đi chung với cả nha nghe.
- Con đi thì mẹ cũng phải đi theo, nếu không thì con không đi
- Được mẹ sẽ đi, cả nhà chúng ta cùng về nhà ông nội vài ngày, sau đó cha về đây làm việc, còn anh em tụi con sẽ được đến nhà ông bà cố chơi thoải mái, muốn ở bao lâu cũng được.
- Dạ
- Ăn xong thì hai con lên phòng chuẩn bị hành lý.
- Hôm nay em hơi mệt em về phòng trước, anh dọn dẹp giúp em nha
Nói xong cô buông đũa, đi về phòng.
Một lúc sau Minh Huy vào phòng thấy cô đang nằm trong chăn, không ngừng run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, anh vô cùng lo lắng chạy đến hỏi thăm, tay anh đặt lên trán cô để xem nhiệt độ:
- Vy! Em sao vậy? Em không sốt sao mà run thế?
- Không có gì, tháng nào em cũng như vậy cả, qua vài ngày là hết.
- Em đến ngày à? Đợi anh một tí anh lấy túi chườm nóng cho em.
- Em đang xài nè, tại sao ngày mai anh phải về nhà chính?
- Trước lúc em xuống cùng hai con, cha