Trên con đường thôn quê, một chiếc xe ngựa đang lao về phía trước, theo sau xe là một đoàn người cưỡi ngựa khoảng 7 - 8 người. Năm ngày nay đoàn của họ liên tiếp bị chặn lại, nếu không là sơn tặc thì cũng là sát thủ khiến cả đoàn đều mỏi mệt. Bỗng phía trước có một gian hàng nước, mọi người trên mặt lộ vẻ vui mừng, rốt cuộc họ cũng được nghỉ ngơi một lát.
Xe ngựa dừng lại, một vị lão giả bước xuống, tiếp theo đó là một mỹ nhân dắt theo một đứa bé, theo chân đứa bé là hai tiểu ngân lang mũm mỉm đáng yêu. Cuối cùng là hai nam tử anh tuấn khí suất, một người độ khoảng hơn hai mươi ngoài với nét trầm ổn thành thục, một người là thiếu niên hoạt bát vui vẻ khoản 15-16 tuổi. Theo sau họ là đoàn hộ vệ kiếm vũ hiên ngang. Cả đoàn người nhanh chóng bước vào quán nhỏ. Tiểu nhị thấy thế vội đon đả ra chào khách.
"Khách quan! mời vào, mời vào! Quán chúng tôi cơm cháo đều bán đủ cả. Xin hỏi khách quan dùng gì?".
Lão giả vừa ngồi vào bàn vừa lên tiếng: "mang cho chúng ta mỗi bàn một bình trà, trước hết mỗi người một bát cháo, một lát hãy dọn cơm ra".
Điếm tiểu nhị thưa dạ rồi trở vào trong chuẩn bị. Đứa bé thấy nhàm chán nên đưa tay ôm một tiểu ngân lang vuốt ve, tiểu ngân lang còn lại cũng không thoát khỏi số kiếp. Chỉ thấy nó cứ nép vào chân đứa bé nhưng vẫn bị mỹ thiếu niên tóm được, kết quả là như mọi khi, toàn thân bị mỹ thiếu niên vo như một cục bông gòn. Ô...ô... Nó ủy khuất a. Nữ chủ nhân dịu dàng đáng yêu của nó nỡ nào quăng nó đi không thương tiếc. Khó khăn lắm nó mới được hoạt động chạy nhảy, đùng một cái, nữ chủ nhân bắt nó và đệ đệ theo tiểu chủ nhân. Theo tiểu chủ nhân thì cũng được đi, nhưng vì sao lại để nó gặp tên đáng ghét này, ngày nào cũng giày vò nó cho đến khi lông nó rối tinh rối mù mới chịu buông. Tiểu ngân lang ở trong lòng mỹ thiếu niên khóc không ra nước mắt. Nó cố giãy dụa thoát khỏi ma trảo, một đường phóng lên đùi của đại soái ca ngồi đối diện tìm bảo hộ. Mỹ thiếu niên nhìn đại soái ca bất mãn:
"Ca! Tại sao huynh không làm gì mà tiểu Tả vẫn thích huynh?".
" Chính vì không làm gì nó mới thích huynh". Đại soái ca vừa vuốt lông tiểu Tả cho suông lại vừa bất đắc dĩ trả lời đệ đệ mình.
Mỹ thiếu niên vẫn chưa bỏ cuộc, hắn quay qua nói với đứa bé:"tiểu Cẩn, đệ cho ta ôm tiểu Hữu một lát nha!". Diệp Hi Cẩn liếc trắng mắt vị sư huynh to xác mà còn trẻ con hơn cả bé nữa. Bé ôm tiểu Hữu thật chặt biểu thị lập trường của mình. Mỹ thiếu niên vừa định nói thì bỗng có một giọng nói chen vào.
"Oa! Tỷ tỷ , Tuyết nhi muốn nó!". Chỉ thấy một cô bé phấn điêu ngọc mày miệng thì suýt xoa, tay tiểu cô nương hướng về tiểu Hữu đang nằm trong lòng Diệp Hi Cẩn.
Đi theo tiểu cô nương là một thiếu nữ mày ngài mắt phượng, gương mặt thanh thoát, y như tiên nữ hạ phàm. Thiếu nữ áy náy nhìn lại đoàn người Bạch lão.
"Tuyết nhi! Không được vô phép". Nói xong nàng quay qua nhóm người Bạch lão tỏ ý xin lỗi: "gia muội vẫn còn nhỏ, mong các vị bỏ qua cho". Thái độ không kiêu ngạo không xiểm nịnh hẳn nhiên chiếm được cảm tình của mọi người. Bạch lão vừa vuốt râu vừa mỉm cười xem như qua chuyện.
Trái lại, tiểu cô nương lại tỏ ra bất mãn. Cô bé hất hàm tỏ vẻ về phía Diệp Hi Cẩn:"con súc sinh này ngươi bán cho ta, bao nhiêu ta cũng mua". Diệp Hi Cẩn không tức giận mà đưa ra 5 ngón tay trả lời. Tiểu cô nương khó hiểu hỏi lại: "5 lượng?". Diệp Hi Cẩn lắc đầu. "50 lượng?". "500 lượng!". Diệp Hi Cẩn trả lời nhưng vẫn vuốt ve trấn an tiểu Hữu đang có xu thế nổi bão.
Tiểu cô nương ngẩn ra một lát nhưng rồi vui vẻ lấy ra một túi bạc từ nhẫn trữ vật trên tay đưa cho Diệp Hi Cẩn. Diệp Hi Cẩn không nhận lấy mà còn tỏ ra khinh bỉ: "chỉ có dân đen mới dùng bạc để ra giá thứ mình thích, ta là nói 500 lượng vàng ròng kia, nhưng bây giờ ngươi có đưa ra 500 lượng vàng ta cũng không nhận, ta không thích giao du với nhà giàu mới nổi".
Tiểu cô nương bị người khinh bỉ tỏ ra vô cùng phẫn nộ. Từ trước đến nay nàng nói gì chưa ai dám cãi huống chi là chửi rủa nàng. Nàng lấy ra thanh trủy thủ từ nhẫn trữ vật đâm về phía Diệp Hi Cẩn.
Mọi người vốn không để tâm hai đứa bé cãi nhau nên chưa kịp phản ứng thì tiểu Hữu nhanh như chớp nhào ra cắn vào cổ tay của tiểu cô nương, một tiếng hét thảm thiết vang lên. Bạch lão nhanh chóng ôm Diệp Hi Cẩn vào lòng, Dung Triết nhanh tay lẹ mắt ôm tiểu Hữu lại.
Tiểu Hữu mới mọc răng nên vết cắn không sâu. Tiểu cô nương một bên la hét, một bên đòi chém giết con súc sinh làm nàng bị thương. Dung Triết nhìn tình hình chỉ biết thở dài. Hắn đoán tiểu cô nương này tuổi cũng xấp xỉ với tiểu khất cái kia, nhưng vì sao tính tình lại khác biệt như vậy. Tiểu khất cái cỡ tuổi này đã hiết chăm sóc người khác, biết nấu nướng, mỗi khi nhớ lại dạ dày hắn bắt đầu cồn cào không yên. Còn tiểu cô nương này ngoại trừ chua ngoa, bốc đồng, ồn ào thì là ngoan độc. Hắn càng ngày càng nhớ tiểu khất cái đáng yêu kia.
Bạch lão lấy hòm thuốc từ nhẫn trữ vật của mình ra băng bó cho tiểu cô nương. Đối phương thấy Bạch lão có nhẫn trữ vật tự biết thân phận nhóm người này không tầm thường. Mỹ nhân thiếu nữ cũng không làm khó họ, dù sao thì tiểu muội của nàng vẫn sai trước. Qua loa khách sáo vài câu rồi rời đi. Màn dạo đầu này tưởng chừng như không có gì nhưng lại trở thành rắc rối về sau của thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn.
Điếm tiểu nhị dọn ra thức ăn. Bạch Thược dùng ngân châm thử qua thấy không có độc cũng an tâm cùng mọi người dùng bữa. Từ phía xa có một đoàn người đi đến. Đoàn người chủ yếu là người già và trẻ nhỏ, họ một thân rách nát, đói khát tiến vào quán.
"Làm ơn xin hãy thương xót, chúng tôi đã mấy ngày không ăn gì. Xin các vị quý nhân thương tình cứu chúng tôi một mạng". Một bà lão hóm hém tay dắt đứa cháu nhỏ gầy còm quỳ xuống trước mặt Bạch lão. Những người còn lại cũng lục tục quỳ theo. Từng tiếng van xin kêu lên không ngớt.
Tại đây là vùng nông thôn hẻo lánh, nạn dân đói khá nhiều, trên đường đi nhóm Bạch lão đã gặp không ít, thường thì họ chỉ cho vài đồng rồi thôi. Dân đói quá nhiều, họ có lòng nhưng không thể cứu hết.
Bạch Thược từ nhẫn trữ vật lấy ra túi tiền phân phát cho họ. Sau một lúc nhóm nạn dân cũng rời đi.
Bạch lão ngẫm nghĩ mấy hôm nay khá lạ. Tuy năm ngày nay họ bị sát thủ chặn đường nhưng không hung hiểm, võ công sát thủ cũng không đáng ngại. Từ lúc giao đấu tại biệt trang hẳn kẻ địch đã phán đoán được thực lực của mình, đối phương lại một lòng muốn giết tiểu Cẩn, ấy vậy mà chúng chỉ phái nhóm sát thủ bình thường truy sát. Bạch lão vẫn thấy có chỗ đáng nghi nhưng lão vẫn chưa nghĩ ra.
Đang trầm tư suy nghĩ, bỗng dưng Bạch lão cảm thấy tay chân như thừa thải, sức lực đều không có. Lão quan sát xung quanh, mọi người cũng giống như vậy. Lão quát lên: "không xong! Mắc bẫy rồi!".
Sau tiếng quát của lão, mọi người đều rút vũ khí cảnh giác xung quanh. Một nhóm người mang mặt nạ quen thuộc nhanh chóng xuất hiện bao vây nhóm Bạch lão ở giữa. Họ không nhiều lời mà trực tiếp rút kiếm tấn công. Bạch lão một tay cầm kiếm chống đỡ, một tay lão ôm Diệp Hi Cẩn vào lòng. Những người còn lại cũng đã giao chiến. Nhóm người Bạch lão bị trúng mê dược nên rơi vào thế hạ phong. Chưa đầy một khắc, hộ vệ của Diệp Hi Cẩn lần lượt ngã xuống.
Diệp Hi Cẩn từ nhẫn không gian của mình lấy ra một bình thuốc. Đây là bình thuốc mà An An đưa cho bé, bên trong bình chứa đầy tinh dầu bạc hà, tuy không thể giải mê dược nhưng lại có tác dụng kích thích thần kinh, giúp nhóm Bạch lão tỉnh táo hơn.
An An đang luyện võ ở trong rừng cảm nhận được điều bất ổn bên Diệp Hi Cẩn. Nàng nhanh chóng tiến vào không gian quan sát. Lúc này, nhóm Bạch lão bị bao vây gắt gao không đường thoát. Nhìn biểu hiện của họ như trúng mê dược. An An lấy làm kỳ quái, mấy hôm nay nàng cũng quan sát số người tiếp xúc với nhóm Bạch lão, rõ ràng không có gì đáng nghi. Bạch lão vốn dĩ rất cẩn thận trong ăn uống nhưng vẫn trúng kế. Chuyện gì xảy ra? An An tạm gát nghi vấn lại. Nàng dùng ý niệm trao đổi với Diệp Hi Cẩn, bảo bé lấy bình tinh dầu bạc hà mà nàng đã đưa trước đó, hướng dẫn bé cách dùng.
Diệp Hi Cẩn thực chất đeo hai chiếc nhẫn, một chiếc là nhẫn không gian do Bạch lão đưa, chiếc nhẫn này vốn của Tiên phi để lại, một chiếc là An An đưa. Nhẫn do An An đưa được ẩn đi nên bình thường người khác chỉ thấy Diệp Hi Cẩn chỉ đeo một chiếc nhẫn, An An và Diệp Hi Cẩn liên thông với nhau là nhờ chiếc nhẫn này.
Vì đa phần Diệp Hi Cẩn đều ngủ trên xe hoặc ngoài trời, luôn có người trông chừng nên An An chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho Diệp Hi Cẩn cất vào nhẫn trữ vật của bé. Chỉ có chủ nhân chiếc nhẫn mới biết bên trong chứa gì nên nàng không lo Bạch lão nghi ngờ. Còn hai tiểu ngân lang được nàng thả ra, sai chúng bám theo đoàn xe của Diệp Hi Cẩn trông như tình cờ bé nhặt được chúng, chỉ là hai chú sói con nên cũng không vấn đề gì.
Nhờ vào bình tinh dầu bạc hà, nhóm Bạch lão đã có chút thanh tỉnh, miễn cưỡng có thể cầm cự thêm chốc lát. An An cũng lo lắng cho họ, đang lúc quyết định xuất hiện thì nàng cảm nhận có thêm cao thủ gần đây. Khi vị cao thủ kia hiện thân, An An nhận ra hắn. Đó là lão khất cái đã giúp nàng lừa Triệu Lạc Lạc. Lão khất cái vừa xuất hiện đã gia nhập cuộc chiến, người lão giúp dĩ nhiên là Bạch lão.
Võ công của lão khất cái rất cao nhưng