Phủ thái tử, Ngọc Lan các.
"Cái gì?".
Triệu Nhược Nhược quét mắt sắc bén nhìn xuống bốn thiếp thân nha hoàn cùng hai hắc y nhân đang quỳ trước mặt, dưới chân họ là từng mảnh sứ vụn vỡ từ tách trà trước đó Triệu Nhược Nhược đã uống. Không khí Ngọc Lan các lạnh lẽo hẳn đi, sáu người quỳ bên dưới động cũng không dám động, hẳn nhiên chủ tử tức giận đang phát tiết lên người của họ.
"Các ngươi có biết, để chuẩn bị kế hoạch này ta đã tiêu tốn bao lâu không? Đã đánh đổi bao nhiêu thứ không?". Triệu Nhược Nhược âm u nhả ra từng tiếng chất vấn thuộc hạ của mình.
Chẳng trách nàng ta lại tức giận đến vậy, để tiến hành kế hoạch, nàng ta đã tốn rất nhiều tâm huyết, phải kể đến là việc nàng ta dùng địa đồ quốc bảo trên tấm da dê để tiếp cận Huyền Thiên cầu xin viện trợ của hắn giúp nàng củng cố thế lực và lập kế hoạch triệt tiêu khắc tinh của mình, còn chưa kể đến việc Huyền Thiên luôn được voi đòi tiên, bắt nàng vào ra nguy hiểm, sống cực sống khổ tại khu rừng Tử Vân và bình nguyên Tử Dạ để giúp hắn tìm ra đường vào Địa Lam hải.
Thuộc hạ của nàng ta không phải lần đầu tiên thất thủ nhưng lần này đã chuẩn bị tỉ mỉ như vậy vẫn bị thất thủ là sao? Diệp Hi Cẩn, rốt cuộc ngươi có ba đầu sáu tay hay chín cái mạng? Cư nhiên lần này lại để ngươi tránh thoát.
Cùng quỳ với bốn thiếp thân nha hoàn Xuân, Hạ, Thu, Đông của Triệu Nhược Nhược, hai hắc y nhân cũng lần lượt ngẩn đầu lên, kia chẳng phải là Triệu Lạc Lạc cùng Nhất Ảnh của Hồng Lạc lâu hay sao? Hành động lần này của chủ nhân tại hoàng lăng, tuy họ không tham gia nhưng lại chịu trách nhiệm giám sát phủ thái phó. Khi Triệu Nhược Nhược nhận được tin tức kiểm chứng âm khí trên người Diệp Hi Cẩn từ Quách công công thì đùng đùng nổi giận, triệu bọn họ lại chất vấn.
(*thuyan8865: Triệu Lạc Lạc kiếp trước là thuộc hạ của thái tử nhưng kiếp này lại bị thái tử phi đi trước thu về dưới trướng của mình. Nữ chủ nhà ta không biết điều này nên lầm tưởng Triệu Lạc Lạc là người của thái tử*)
Triệu Lạc Lạc tuy thông minh nhưng lần này cũng vô phương pháp, thập bát hoàng tử cứ như tiểu Cường đánh mãi không chết, lần nào bị dồn vào hung hiểm cũng dễ dàng thoát được, chỉ khổ cho bọn họ nhận cơn lôi đình của chủ nhân, nhưng vì đã chịu ơn người, hơn nữa chủ nhân chỉ khi chuyện dính tới thập bát hoàng tử mới phản ứng mạnh như vậy, còn bình thường chủ tử là người rất dễ chung đụng. Triệu Lạc Lạc sau khi suy nghĩ thấu đáo, vội vàng bẩm báo:
"Chủ tử, ta nghi ngờ phía sau thập bát hoàng tử có kỳ nhân giúp đỡ".
Triệu Nhược Nhược xoa xoa mi tâm, phát tiết nãy giờ làm nàng tỉnh táo lại không ít.
"Ta dĩ nhiên nghĩ ra được, nếu không trong hoàng lăng không người giúp đỡ mà hắn có thể thoát được sao? Rồi lần kiểm tra âm khí hắn cũng lại thoát được một kiếp nữa?".
Triệu Lạc Lạc lại tiếp: "chúng ta phải tìm cách lôi vị kỳ nhân kia ra ánh sáng thì mới xử lý được Diệp Hi Cẩn".
"Chủ nhân, chúng ta cho người đi điều tra Diệp Hi Cẩn đã từng tiếp xúc với những người lạ nào sau vụ bắt cóc vào năm trước. Thuộc hạ nhận thấy Diệp Hi Cẩn luôn may mắn từ khi bị nhốt ở biệt trang Toàn Phong trấn". Một bên Đông mai cũng bắt đầu phân tích.
"Ta là thấy hắn chó ngáp phải ruồi thôi. Chẳng qua hắn được Tuyền Cơ lão nhân bảo vệ quá tốt". Thu Cúc ở một bên cũng lên tiếng tham gia.
Triệu Nhược Nhược lại đồng ý với cách nghĩ của Triệu Lạc Lạc cùng Đông Mai hơn. Nàng cũng muốn điều tra nhưng Đào ma ma chịu trách nhiệm chăm sóc Diệp Hi Cẩn khi đó đã bị người ám toán. Nàng biết bà ta bị hạ độc nhưng lại không có cách giải, từng ngày nàng lại chứng kiến cảnh tượng Đào ma ma bị tra tấn, hành hạ, tay chân bị co giật, miệng sùi bọt mép, mắt thì trợn ngược lên, tuy không chết nhưng cũng gần như người chết vậy. Loại độc bá đạo như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Triệu Nhược Nhược biết đâu rằng An An nào có hạ dược gì cao thâm, nàng chỉ đơn giản không cẩn thận tặng mụ ta vài ấu trùng Sán ký sinh thôi. Thời gian An An giúp mụ "rửa ruột" khá dài, ấu trùng chẳng những ngày một trưởng thành mà còn sinh sôi nảy nở, cho đến hiện tại thì chúng đã chui vào cuống mật của mụ ta nên mới có tình trạng như vậy. Triệu Nhược Nhược không phát hiện vì một phần mụ ta vốn mập mạp, bụng to kềnh, miệng luôn tham ăn nhưng vẫn thấy đói, hơn nữa mụ chỉ là một tiện nô nên nàng ta cũng không mấy để ý, đến khi cần mụ thì bệnh tình đã phát tác vô phương cứu chữa.
Triệu Nhược Nhược bóp trán suy nghĩ, bây giờ nàng có ý cứu bà ta thì cũng đã muộn, muốn dùng thức thần lần theo âm khí để truy sát Diệp Hi Cẩn cũng không được nữa, vì hắn đã biến mất vô tung vô ảnh. Đúng! Là biến mất thực sự trong phủ thái phó, nếu không phải hắn mang chiếc nhẫn nàng đưa cho thì nàng đã không phát hiện ra điều này.
Triệu Nhược Nhược lại oán than ông trời sao lại đối xử với hắn tốt như vậy, đời trước nàng hạ thủ không thành, đời này nàng có chuẩn bị lại không thể động được vào hắn.
Triệu Nhược Nhược ánh mắt híp híp lại, chẳng bao lâu nàng ta đã lấy lại được tự tin như trước. Triệu Nhược Nhược nàng vẫn còn con át chủ bài chưa lật, đôi mắt nàng ta như có như không quét về phía nha hoàn Thu Cúc của mình.
Lại nói về Dạ An An, sau khi mang Diệp Hi Cẩn tạm thời lánh nạn trong không gian, mấy ngày qua nàng vẫn sinh hoạt cùng bọn trẻ tại miếu thổ địa. Nàng và Triệu Thiên Chính lần lượt thu xếp tương lai cho chúng. Ba mươi đứa trẻ không phải là số ít nên tiêu tốn thời gian của nàng khá lâu. Vào thời này không có cô nhi viện nên An An phải sắp xếp cuộc sống cho từng đứa một khiến nàng cũng đau đầu nhức óc. Cuối cùng vẫn theo nguyên tắc, giúp người thì cho cần câu chứ không cho cá.
Hôm sau, nhóm bọn họ lên đường rời khỏi miếu thổ địa. Bọn họ an vị trên hai chiếc xe cùng được kéo bởi bốn con bò, người đánh xe dĩ nhiên là Triệu Thiên Chính. Hướng đi của họ là xuôi về phía nam. Trên đường đi, mỗi khi qua một thành trấn khá phồn vinh, họ sẽ dừng lại tìm hiểu tin tức. Nơi họ tìm được chủ yếu là y quán hoặc dược đường, sau đó An An sẽ cùng Triệu Thiên Chính (vì nàng còn quá nhỏ nên không ai tin tưởng) sẽ dắt vài đứa trẻ gửi vào đó làm học trò.
Vào thời đại này, nghề đại phu luôn được hoan nghênh nhưng hài tử muốn vào dược đường hay y quán làm học trò thì phải bỏ ra một số tiền lớn, còn làm không công cho đến khi thạo nghề mới được xuất môn, tuy nhiên ăn uống sẽ do dược đường hay y quán chịu. Cái lợi hại ở đây nữa là y quán hoặc dược đường đều nhận nữ học trò. Tuy nữ tử hành nghề y không được vẻ vang cho lắm nhưng số lượng nữ đại phu hàng năm vẫn thiếu thốn vì các quý phụ nhân vẫn cần phải bắt mạch trị bệnh, nam đại phu lại có nhiều điều bất tiện nên nữ đại phu vẫn được quý tộc hoan nghênh.
Số lượng nữ đại phu không nhiều vì chẳng nhà dân nào chịu bỏ ra số tiền lớn để đầu tư vào một nữ nhi, khi lớn lên chẳng phải được tiện nghi cho nhà chồng hay sao? Còn nhà khấm khá hay giàu có thì lại khinh thường nghề y, họ chỉ cần đầu tư nhi nữ họ xinh đẹp, tìm môn hộ phú quý để gả còn kiếm được lợi nhiều hơn cả số tiền còm cõi của một đại phu, huống chi nghề y đâu phải dễ học, có thành tài hay không còn chưa nói được nữa là.
Đối với cách nghĩ của những người dân nơi đây An An cũng bó tay, biết làm sao được, mỗi người mỗi cách sống mà. Với tư tưởng cổ hủ như vậy nàng mới không lạ gì Thiên Vũ quốc luôn trong tình trạng đói kém, lạc hậu hơn so với chín nước còn lại.
An An mỗi khi gửi lại vài đứa trẻ, nàng chẳng những giúp chúng trả tiền học phí mà còn đưa chúng thêm một chút bạc, gửi thêm cho chưởng quỷ của y quán hay dược đường kia một số vốn nhỏ để khi tương lai chúng có xuất sư thì cũng có vốn mà làm ăn. Dược đường và y quán mà nàng chọn đều là những nơi tử tế, làm ăn đàng hoàn, huống chi số tiền nàng gửi cũng chỉ là vốn nhỏ, họ mới không cần tham số tiền cỏn con như vậy.
Rong rủi trên đường hơn mười ngày, đi qua hơn 7 thành trấn, tìm hơn 20 dược đường và y quán, cuối cùng An An cũng thành công phân phát hết lũ trẻ chỉ trừ huynh muội họ Triệu. Hiện tại xe bò của họ đã được đổi thành xe ngựa gọn gàng và nhanh nhẹn, một đường thẳng tiến về phương nam.
Buổi tối, ba đứa trẻ dừng lại nghỉ ngơi trên một cánh đồng thưa vắng, vì là đường nông thôn thêm trời đã tối nên hiện tại trên đường tuyệt không một bóng người. An An dùng diêm quẹt nhóm một đống lửa sưởi ấm, trời vào hạ nhưng vào ban đêm giữa đồng, gió thổi vù vù vẫn khiến nàng run rẩy. An An pha ỗi người một cốc trà nóng làm ấm người, nàng lấy nguyên liệu ra bắt đầu nấu bữa tối. Bên cạnh Triệu Yên Nhu cũng xắn tay áo lên giúp đỡ nàng.
Huynh muội họ Triệu đối với việc nàng bỗng nhiên xuất ra nhiều món đồ mà không biết lấy ra từ đâu đã trở thành thói quen, họ gần như chai lỳ với những hành động kỳ lạ của Dạ An An. Chỉ có Triệu Yên Nhu là dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn nàng, chỉ xém chút nữa là quỳ lại cung phụng nàng như một vị phật sống.
Đối với vị tiểu cô nương ốm yếu, tâm tính lương thiện lại ngây thơ, An An chỉ biết dở khóc dở cười mà thôi, nhưng nàng thật tâm yêu thích nàng ta, nàng ta chân thật, lương thiện y như Bùi Yên Nhi vậy. Có đôi lúc An An thắc mắc nàng ta và Triệu Thiên Chính có thực sự là huynh muội hay không? Nàng nói ra điều này với Triệu Thiên Chính thì chỉ nhận được ánh mắt khinh bỉ của hắn, Triệu Yên Nhu thì ngây thơ tươi cười khiến nàng chỉ có thể xấu hổ lảng sang chuyện khác.
Vì chuyến hành trình rất dài và mệt nhọc nên An An không tiếc nguyên liệu bồi bổ cho cả ba, tuy nhiên nàng vẫn nhớ ăn đủ chất mới là trọng yếu. Món ăn chính vẫn là cơm cùng với bốn món thịt rau cá đều được cân đối đầy đủ.
Trên bếp lò nồi cơm đã chín tỏa ra từng đợt mùi thơm dày đặc khiến ai cũng phải thèm nhỏ giãi. Vì gạo là do An An cố ý mua loại ngon nhất, dẻo nhất, thơm nhất nên khi chín cơm vừa trắng, vừa mềm lại tỏa hương thơm ngát, cho dù là quý tộc cũng chưa được thưởng thức. Trước kia An An còn lo lắng không đủ gạo ngon để ăn nhưng từ khi không gian được cải tiến thì kho thóc của nàng luôn trong tình trạng đầy ắp. Đối với ẩm thực An An luôn có yêu cầu tương đối cao.
Ở bếp lò khác, Triệu Yên Nhu đã hâm xong món thịt hầm và luộc xong con gà béo mập. An An cũng không rảnh rang, nàng vớt gà ra, trong khi chờ cho nguội thì nàng chuẩn bị xào đậu cô ve với mộc nhĩ và nấm hương. Nàng giao cho Triệu Thiên Chính đảm nhiệm việc xé gà.
Ban đầu Triệu Thiên Chính nhất quyết quân tử tránh xa nhà bếp nhưng sau đó bị An An hung hăng mắng một trận, còn cắt luôn khẩu phần, chỉ phân phát cho hắn vài cái bánh bao hấp. Đến khi không thể gặm bánh bao được nữa hắn mới không tình nguyện làm. Ban đầu hắn gần như phá hư hết dụng cụ bếp, sai đâu thì hư đó nhưng dần dần cũng thành thạo đôi chút. Hiện tại việc hắn thành thạo nhất là thái rau củ và làm cá (vì hắn vốn sử dụng dao kiếm rất thành thạo).
An An cũng không ngờ huynh muội họ cũng cùng khẩu vị như mình, món ăn của ba người họ chủ yếu là món cay.
Không lâu sau đó món gà xé cay cũng hoàn thành. An An lại tiếp tục làm món rau trộn cùng tôm khô và mực, kế tiếp là món cá chạch chiên sốt hành hấp dẫn cũng được hoàn thành.
Ba người, mỗi người mỗi việc nên các món ăn được nhanh chóng hoàn thành. An An trãi một tấm bạt lót dưới đất để không bị ướt, đặt một cái bàn thấp bằng nhựa ở trên, bốn món ăn nhanh chóng được bày lên đó. Vì trời đã tối nên An An dùng đèn dầu để thắp sáng. Ba người nhanh chóng quay quần bên bàn thưởng thức bữa tối hấp dẫn. Trong bọn họ không khác gì một gia đình ấm áp quây quần bên bàn ăn.
Sức ăn của nàng và tiểu Nhu chỉ bằng một phần của Triệu Thiên Chính, bàn ăn chủ yếu bị hắn quét sạch tất cả. Tiểu Nhu híp mắt cười cười:
"Tỷ tỷ, muội chưa bao giờ được ăn ngon như vậy. Trù nghệ của tỷ còn hơn cả đầu bếp hoàng cung nữa a".
Mặc dù tiểu Nhu bằng tuổi nàng nhưng nàng ta lại thích gọi nàng là tỷ tỷ, vì nàng ta rất sùng bái An An. An An làm chuyện gì cũng dứt khoát lại chính chắn, đối với một tiểu cô nương luôn thiếu sự quan tâm, chăm sóc của trưởng bối thì lại hợp ý vô cùng. Triệu Yên Nhu dù sao cũng là một hài tử, dù có ca ca che chở nhưng tiểu cô nương vẫn cần tình thương cùng sự quan tâm của trưởng bối. Chính vì vậy mà Triệu Yên Nhu luôn có cảm giác gia đình ấm áp khi cả ba ở chung.
An An vuốt vuốt đầu của tiểu Nhu: "nếu muôi thích thì ăn nhiều một chút mới mong khỏe mạnh".
"Dạ! Muội sẽ nghe lời tỷ tỷ". Đối với Triệu Yên Nhu, lời của Dạ An An lại không khác gì thánh chỉ, nàng ta luôn ngoan ngoãn nghe theo.
Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, An An lấy ra giỏ hoa quả đã hái trước đó để lên bàn ọi người cùng thưởng thức. Triệu Yên Nhu vẫn là một cô bé, nàng thấy hoa quả thì mắt cũng sáng lên. Ở Trần gia, đừng nói là hoa quả, bánh trái, ngay cả cơm nàng cũng chưa có được ăn no đâu. Nhìn những đứa con dòng chính, trong tay chúng nào là ê hề bánh trái được mẫu thân chúng cho, nàng lúc đó chỉ biết đứng từ xa mà nhìn. Có ai biết được, đường đường là tiểu thư của Trần phủ, nàng lại chưa từng biết đến mùi vị của hoa quả ra sao.
An An thấy được cảm xúc của nàng cũng biết nàng lại nhớ đến chuyện cũ. Nàng cầm chặt tay tiểu Nhu, không tiếng động an ủi. Tiểu Nhu như cảm thấy có phần xấu hổ, nàng đưa tay bắt con dao nhỏ nói: "để muội gọt trái cây cho".
An An cũng tùy nàng ta, nàng quay qua Triệu Thiên Chính bắt đầu bàn chính sự.
"Ngươi có dự định gì không?". Mặc dù nàng rất thích huynh muội họ, nhưng thích là một chuyện mà chấp nhận họ lại là một chuyện khác.
"Ta định gia nhập lính đánh thuê". Triệu Thiên Chính mấy ngày nay cũng đã suy nghĩ hướng đi ình.
An An nghi hoặc: "lính đánh thuê?".
Triệu Thiên Chính đã sớm quen thái độ mơ mơ hồ hồ của An An. Hắn chậm rãi giải thích:
"Lính đánh thuê là chỉ những người đi thu thập báo vật ở rừng rậm Tử Vân cùng bình nguyên Tử Dạ. Họ tập hợp lại thành nhóm để trợ giúp nhau săn báu vật. Ta muốn đến đó để rèn luyện thêm".
"Vậy còn tiểu Nhu thì sao?".
"Ta đi đâu nàng sẽ theo đó. Trong nhóm lính đánh thuê vẫn có nữ quyến