Từ sau vụ trừng phạt Lãnh gia tam tiểu thư, nhóm của An An rất được mọi người kính nể hay nói chính xác hơn chính là thái độ kính chi viễn chi. Mọi người trong đoàn tuy cảm kích An An giúp đỡ họ nhưng vì vậy lại đắc tội Lãnh gia thì không đáng. Có thể ở đây Lãnh gia không có thế lực mạnh nhưng địa vị Lãnh trang chủ trong giới võ lâm thì không thể lung lay.
Lãnh trang chủ - Lãnh Trác, từ thời niên thiếu đã nổi danh giang hồ, được mọi người xưng tụng là thiếu niên Ngọc Diện. Lãnh Trác là đồ đệ đắc ý nhất của Tu La Thất Sát, dù là dung mạo hay tài nghệ đều hơn người. Khi Lãnh Trác vừa tròn 15 tuổi, hắn một mình một người lên Mạc gia trang đàm luận võ cùng võ lâm minh chủ Mạc Thường Thuyết, cuộc quyết chiến diễn ra ba ngày ba đêm, kết quả là đánh ngang tay, 16 tuổi hành hiệp giang hồ tiêu diệt ngũ quái nổi tiếng là ngũ sát thần, trừ hại cho võ lâm. Liên tiếp hành hiệp trượng nghĩa trong vài năm sau, bao nhiêu ác nhân, ác bá, võ lâm dị sĩ, thậm chí giáo chủ ma giáo đều làm vong hồn dưới kiếm của Ngọc Diện. Hiện nay tuy Ngọc Diện Lãnh Trác chỉ là một trang chủ của Lãnh gia nhưng địa vị trên giang hồ không khác gì võ lâm minh chủ, thậm chí địa vị có phần cao hơn.
Lần này An An đã chọc phải phiền toái lớn. Hôm đó, Lãnh Ngọc Thanh mang Lãnh Thu Tuyết trở về trong tình trạng thê thảm. Mặc dù người Lãnh gia không đến gây thêm phiền phức nữa nhưng An An biết họ sẽ nuốt không trôi cục tức này, đặc biệt là Lãnh Thu Tuyết. Thế thì đã sao? Nếu người Lãnh gia lại tới đòi công đạo, Dạ An An nàng sẽ phụng bồi. Nàng ba lần bốn lượt nhẫn nhịn vì ghét phiền phức chứ không phải e ngại thế lực đối phương.
Nhìn biểu hiện lo sợ, xa lánh của mọi người đối với nhóm nàng, An An cũng tường tận sự việc. Mặc dù Cao đoàn trưởng không lên tiếng nhưng An An biết cả hắn cũng kiên dè nhưng vì mặt mũi nên vẫn giữ trầm mặc. An An vốn không muốn khó xử bọn họ nên sáng hôm sau, thay vì cùng xuất hành với mọi người thì nàng chọn ở lại. Cao đoàn trưởng tuy có khuyên nhưng cũng đành chịu, nàng sẽ không mang mặt nóng đi áp mông lạnh. Thay vì mỗi ngày nhìn sắc mặt lạnh nhạt của họ thì chẳng bằng không nhìn thấy.
Huynh muội họ Triệu thì không được bình tĩnh như An An. Mới hôm qua bọn họ còn rối rít nhờ vả, cảm ơn ân nhân cứu mạng, nay biết nhóm họ đắc tội với Lãnh gia thì từng người một mang bạc ra thanh toán tiền chuẩn trị rồi làm như không quen biết mình. Tình người như vậy khiến huynh muội họ lạnh lòng. Quyết định tách nhóm của An An họ chỉ thiếu nước đưa hai tay đồng ý mặc dù việc tách nhóm sẽ mang lại khá nhiều nguy hiểm.
Nhóm của An An nghỉ ngơi lấy sức khoảng ba ngày mới lên đường. Thỉnh thoảng trên đường nhóm họ cũng bị lũ sói quấy nhiễu nhưng đều bị An An đánh đuổi đi. Cuối cùng đến ngày thứ tư nhóm họ mới đến được biên giới Nạp Lan và Thiên Vũ quốc.
Thanh Khâu là một thành trì thuộc Nạp Lan quốc, khi bước vào thành cũng có nghĩa đã đặt chân lên đất của người Nạp Lan. Quan hệ giữa Nạp Lan và Thiên Vũ quốc rất hòa hảo nên người Nạp Lan cũng nhiệt tình chào đón người Thiên Vũ.
Bước vào thành Thanh Khâu khí nóng dần bốc lên. Thành Thanh Khâu luôn luôn khô nóng do tiếp giáp sa mạc Kim Cát. Tại đây, nước ngọt cùng lương thực rất trân quý. An An cùng hai huynh muội họ Triệu dừng nghỉ tại tửu lâu trong thành, mấy ngày lên đường không được ngủ thoải mái khiến cả ba mệt lử.
An An cùng tiểu Nhu về phòng ngủ một giấc đến tối muộn mới dậy. Ba người chỉ gọi bốn món thanh đạm mà tốn hơn 30 lượng chứng tỏ giá lương thực nơi đây đắt như thế nào. Thành Thanh Khâu quý giá nhất ngoài lương thực còn có nước ngọt. Trong thành có tất cả 10 giếng nước được quan phủ quản lý rất chặt. Người dân trong thành muốn lấy nước phải trả năm đồng ột thùng. Người ngoài thành muốn có nước thì phải trả gấp đôi. Thành Thanh khâu mỗi năm chỉ có vài đợt mưa, dân trong thành luôn có thói quen trữ nước giống như trữ lương thực, nếu nước dự trữ hết thì phải bỏ tiền ra mua.
Năm nay là năm hạn hán lâu nhất từ trước đến nay của thành. Dân trấn đã hết nước từ lâu, người có tiền thì đi mua nước, người không tiền thì phải bán lương thực rồi lấy tiền mua nước. Ngày thường số lương thực dự trữ chỉ miễn cưỡng đủ no, nay phải chia ra bán bớt để đổi nước, lương thực đã thiếu nay càng thiếu trầm trọng. Nơi có thể tiếp tế cho họ chỉ có Thiên Vũ quốc nhưng thành trấn gần nhất phải cách một vùng thảo nguyên rộng lớn đầy nguy hiểm, số lương thực yêu cầu ngày một nhiều nhưng số lượng thực tế ngày một ít thảm. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là ốc còn không lo nổi mình ốc. Thiên Vũ quốc vừa xảy ra vụ bạo động lớn nên cần điều động lương thảo cung cấp cho binh sĩ dẹp loạn phản quân, nhìn chung cả Thiên Vũ Quốc hiện tại vô cùng hỗn loạn và thiếu thốn. Đoàn thương nhân do Cao Bằng bảo vệ là đoàn cuối cùng có thể cung cấp hàng hóa cho thành.
Thành Thanh Khâu hiện tại rất hỗn loạn: trộm cắp, đói khát, bệnh tật ở khắp nơi, hàng hóa đắt đỏ, giá cả tăng lên vùn vụt. An An đi dạo một lượt đã sâu sắc cảm nhận sự đói nghèo của dân chúng. Số lượng ăn mày nơi đây gần gấp mười ở Thanh Phong trấn. Dân của Thanh Phong trấn đói khát còn có rau dại, cây cỏ lấp bụng, dân của thành Thanh Khâu thì không được như thế vì họ không được rừng núi bao bọc như trấn Thanh Phong. Người dân đói thì chỉ có thể làm ăn mày, khát thì đi trộm cướp nước của quan phủ. Hạn hán xảy ra chưa đầy sáu tháng nhưng trong thành đã chướng khí mù mịt.
Số bệnh nhân mỗi lúc một nhiều nhưng dược thảo thì khan hiếm thậm chí người có tiền chưa chắc đã mua được. Do thiếu thốn dược thảo nên nhiều y quán và dược đường phải đóng cửa, dân chúng bị bệnh ngày một nhiều không sao đếm xuể.
An An quan sát số bệnh nhân, họ đa phần là suy dinh dưỡng do thiếu ăn. Dù có khám ra bệnh, có thuốc điều trị nhưng dinh dưỡng không có thì đâu lại hoàn đấy. Xem ra dân chúng nơi đây chỉ có thể đợi cuộc bạo động ở Thiên Vũ quốc kết thúc.
Nạp Lan quốc không thể tiếp tế cho Thanh Khâu vì sa mạc Kim Cát. Đó là một vùng đất rộng lớn với gió và cát. Ngoài ra, sa mạc Kim Cát còn nổi danh với nhiều nguy hiểm, đặc biệt là sâu độc. Sâu độc có kích thước khoảng nửa cổ tay, màu vàng, sống lẫn trong cát, miệng chứa kịch độc. Con người chỉ cần dính một chút nước bọt của nó thì sẽ độc phát hôn mê, ba ngày sau sẽ thối rửa chết dần chết mòn, không thuốc cứu chữa.
------------------+---------------
Trong một con hẻm nhỏ tiêu điều xơ xác, xung quanh bốc lên từng trận mùi hôi khó ngửi. Đây là nơi vứt những thứ thừa thải như xác động thực vật thối rửa cùng những thứ linh tinh bừa bãi khác. Bên cạnh đống rác hôi thối là một tiểu nam hài khoảng 5 tuổi, đầu bị một nam tử trung niên ấn xuống, một tay nam hài bị trói ngoặc ra sau. Nam tử trung niên một bộ dạng hung thần hắc sát như muốn ăn tươi nuốc sống nam hài. Bên cạnh nam tử trung niên là một phụ nhân mày xếch, mắt hí đang không ngừng mắng xối xả vào nam hài.
"Thằng quỷ con nhà ngươi đúng là không biết tốt xấu. Ngươi tưởng bản thân vẫn còn là thế gia công tử hay sao? Cả nhà của ngươi a, bây giờ đừng nói là thức ăn, ngay cả một cọng lông ngoái mũi còn không có lại còn tỏ vẻ cao quý. Ta phỉ nhổ vào!".
Nói xong phụ nhân lại mang một vẻ mặt khinh khỉnh chán ghét, nhổ ra một ngụm nước bọt khinh bỉ. Mụ ta lại mắng tiếp: "cái gì mà thư hương thế gia, cái gì mà đại học sĩ, cái gì mà tài tử phong nhã ruốt cuộc cũng phải dựa vào thân thể để kiếm ăn hay sao? Ta khuyên ngươi biết điều một chút thì thân thể bớt chịu khổ. Đừng giống như ca ca của ngươi, làm nam sủng của huyện thái gia không muốn, cuối cùng chọc giận người, ngày ngày bị chà đạp ở tiểu quan quán. Nếu không phải thấy ngươi có vài phần giống hắn, huyện thái gia đã không tốn công mang về".
Phụ nhân vừa thao thao bất tuyệt vừa mắng sa sả vào mặt nam hài, không một ai chú ý đến ánh mắt ngày càng phẫn nộ, bi thống cùng xen lẫn tột cùng đau khổ, tay hắn nắm một con dao sắc nhọn trong ngực càng ngày càng chặt theo từng tiếng mắng chửi của phụ nhân
Cách đó không xa có một túm lều được che tạm bởi vài mảnh lá cùng ván vụn chắp vá lại. Một phụ nhân ốm yếu gầy gò, hơi thở yếu ớt cố sức bò ra, tay phụ nhân đưa ra như muốn níu kéo thứ gì, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về nam hài bị người bắt đi. Phụ nhân suy yếu thốt ra tiếng khàn khàn: "trong mắt các ngươi còn vương pháp không? Trả hài nhi lại cho ta...khụ...khụ...Lũ ác quỷ...trả các con lại...cho...ta...". Tiếng nói của phụ nhân càng lúc càng yếu, những tràng ho dài cắt đứt từng tiếng phẫn nộ của bà.
Bên trong túp liều còn có một nam tử không quá 40 đang nằm bất động, mắt hắn sớm bị sương mù che phủ, hai hàng lệ chảy dài không thôi. Hắn bất lực trong tiếng la suy yếu của thê tử cùng tiếng đấm đá và mắng chửi bên ngoài. Hắn cả một đời làm quan thanh liêm nay chỉ đổi lấy cảnh cửa nát nhà tan, hai nhi tử hiếu thuận của hắn, một đứa thì bị người người chà đạp nhục nhã, một đứa cũng sắp bước theo con đường của ca ca mình. Nghĩ đến đây hắn chỉ muốn đâm đầu vào tường hoặc giả cắn lưỡi tự vẫn, chỉ tiếc cơ thể hắn hiện tại đã là phế nhân, muốn động một ngón tay đã khó nói chi đến kết thúc sinh mạng.
Bên ngoài tiếng mắng chửi cùng tiếng đấm đá vẫn chưa dứt. Nam hài đưa lưng chịu trận tất cả, hắn cố nhịn đau, một tay bị người khống chế, một tay vẫn giữ trong ngực.
Năm tử trung niên mặt sắt đấm đá thấy đủ nên dừng lại, hắn chỉ muốn giáo huấn tiểu quỷ này chứ không muốn mạng nó. Nhưng ngay khi hắn ngừng đánh, tay buông lỏng trói buộc nam hài, cứ ngỡ tiểu quỷ đã khuất phục, ai ngờ tiểu quỷ kia bỗng dưng quay người lại, hắn sửng sốt nhưng cũng kịp thời tránh né nhát dao đâm tới. Tiểu quỷ tuy nắm đúng thời cơ nhưng vì tuổi nhỏ lại bị thương khắp người, nam tử mặt sắt rất dễ dàng né tránh. Tiểu nam hài ra tay thất bại, ánh mắt phẫn nộ cùng không cam lòng, hắn quay con dao về phía trái tim mình định kết thúc. Nam tử mặt sắt nổi giận rống lên nhanh chóng đoạt lại con dao. Nếu tiểu quỷ này chết thì hắn đừng mong toàn thây, đây là nam sủng huyện thái gia muốn dưỡng a.
Nam tử định vung tay cho nam hài vài cái tát xem như giáo huấn, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một con mèo con nhảy lên người hắn cào loạn xạ. Nam tử bị cào đau, nổi giận đùng đùng nắm đầu con mèo chết dẫm quăng vào tường. Chú mèo chẳng qua bị xui xẻo té từ trên tường xuống người nam tử, hoảng loạn quá nên tặng hắn vài vết cào.
Cứ ngỡ chú mèo sẽ chết không gì bàn cãi, bỗng nhiên một luồng gió thổi tới làm ọi người phải nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, một tiểu cô nương thanh tú ước chừng 7-8 tuổi, tay đang vuốt ve trấn an chú mèo nhỏ, ánh mắt sắc lạnh nhìn nam tử mặt sắt đầy bất thiện.
Người tới chính là Dạ An An, nàng phát hiện tiểu Khả Ái buổi chiều không về nên lo lắng đi tìm. Tiểu Khả Ái vốn được nàng thu dưỡng trên chuyến hành trình trong một làng nhỏ. Tiểu Khả Ái có bộ lông trắng đáng yêu nhưng lại bị vứt bỏ, An An cùng tiểu Nhu rất thích nên nhặt về nuôi. Mấy hôm nay nàng muốn cho tiểu Khả Ái hoạt động một chút, ai ngờ nó hứng chí quá nên quên cả đường về, ngay cả lục lạc nàng đeo cho nó cũng bị rớt mất, cực chẳng đã phải nhờ tiểu Hữu tìm giúp, đến bây giờ nó còn dỗi nàng giao cho nó công việc tìm mèo thấp kém, nhất quyết quay mặt vào tường không thèm nhìn nàng.
An An nhìn một màn trước mắt, sắc mặt âm trầm nhưng vẫn đứng bất động. Phụ nhân mắt hí sau khi hết kinh ngạc thì chuyển qua đánh giá An An. Tiểu cô nương tuy da ngăm nhưng ngũ quan lại đoan chính, ánh mắt thập phần linh động, nếu dưỡng tốt có thể có một phong vị riêng. Ánh mắt mụ ta càng ngày càng suồng xả, thẳng thắng đánh giá An An không một chút kiêng dè, cứ như An An chắc chắn sẽ vào tay mụ. An An một biểu tình chán ghét không che giấu nhìn lại mụ ta, ánh mắt càng thêm âm trầm và nguy hiểm. Cuối cùng mụ mắt hí cũng thu hồi ánh mắt rắn độc, mụ ta quát tháo nam tử mặt sắt bắt An An lại. Tiểu nam hài kia dĩ nhiên không cần quan tâm, hắn bị đánh đến nổi không bò dậy được huống chi là chạy.
An An dễ dàng tránh thoát tên mặt sắt, nàng né trái né phải cũng không quên bồi thêm cho hắn vài cú. Chỉ chốc lát sau nam tử mặt sắt đã rên rỉ thống khổ. Mụ mắt hí phẫn nộ mắng hắn vô dụng, một bước xông lên định tự tay bắt lấy. Tay mụ còn chưa chạm vào An An, người đã văng vào tường đau đớn. Người ra tay lần này là Triệu Thiên Chính. Hắn cũng theo An An ra ngoài tìm mèo nhỏ, từ xa nhìn thấy nàng vào con hẻm nhỏ nên cũng theo vào, không ngờ lại chứng kiến một màn như vậy.
Triệu Thiên Chính đưa mắt sang hỏi ý An An định xử trí như thế nào. An An nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, Triệu Thiên Chính lại nhìn nàng bất đắc dĩ.
Tiểu