Nhìn khắp căn phòng không chỗ nào không bẩn, An An bắt đầu công cuộc quét dọn. Đầu tiên, nàng phải rửa ấm trà và cốc trà, quét dọn sơ qua một lượt. Nàng dự định đến tối sẽ mang đứa bé vào không gian tắm rửa, để bé ngủ trong không gian, còn nàng sẽ bắt đầu quét dọn toàn bộ căn phòng. Khi dọn dẹp bụi bẩn sẽ không tốt cho sức khỏe của bé.
An An mang bộ ấm trà đi rửa. Lợi dụng chỗ không người, nàng tiến vào không gian, dùng nước được dẫn từ hồ nước khử độc tẩy rửa bộ trà, ai biết được mụ Đào ma ma có hạ độc gì trong ấm trà không. Nàng dùng nước trong không gian pha một ấm trà khác, cho dù mụ có bỏ thuốc vào nữa thì nước trong trà sẽ tự hóa giải độc tố. An An pha thêm một cốc sữa nóng dành cho trẻ suy dinh dưỡng rồi thoát ra không gian.
Công việc khó khăn nhất là dỗ dành Hi Cẩn uống sữa. Thằng bé nhất quyết không ăn uống những thứ kỳ lạ nàng cho nó. Nhìn nó ăn mấy cái màn thầu cứng hơn đá mà Đào ma ma đưa, nàng thật không biết làm sao. Cuối cùng, An An nhất quyết quăng hết màng thầu đá, mang cốc sữa nóng đến cho nó, dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên giải nó uống. Thực ra An An muốn hét vào tai nó hơn nhưng nàng sợ đánh động bọn ám vệ trong tối nên phải ăn nói nhỏ nhẹ.
Bảo mẫu là một công việc cực khổ a, nhất là khi bạn gặp phải một baby vừa kiên cường vừa bướng bỉnh không chịu hợp tác nữa. Nếu nó sợ nàng hạ độc nó, vậy nàng dùng phương pháp lấy thân thử độc vậy.
Rút kinh nghiệm xương máu, An An pha một cốc sữa thật to, lần này nàng không vội đưa cho bé, nàng uống thử một muỗng trước mặt bé, rồi múc một muỗng khác nhẹ nhàng đưa đến trước miệng bé. Thằng bé ban đầu kinh ngạc, nó nhìn muỗng sữa trước mặt, rồi cúi gằm mặt xuống, lâu đến nỗi An An tưởng nó sẽ không ngẩn mặt lên nữa, thì đột nhiên nó hé miệng uống hết muỗng sữa. An An vui mừng muốn nhảy cẩn lên. Vậy là,nó một muỗng, nàng một muỗn cho đến khi hết cốc sữa. Thực ra quá kích động nên An An quên mất nhiệm vụ thử độc chỉ cần uống muỗng đầu tiên là đủ, không cần thử độc cho đến hết cốc sữa.
Từ đó về sau, Diệp Hi Cẩn chỉ ăn khi An An ăn chung, uống khi An An uống chung với nó. Những lúc An An bị Đào ma ma sai đi nhặt củi đến tối muộn mới về, thức ăn An An chuẩn bị cho Diệp Hi Cẩn vẫn còn nguyên trên bàn mặc dù trước khi đi An An đã thử độc qua một lần. Cứ thế hai người trãi qua cuộc sống ăn chung, uống chung, ngủ chung (dĩ nhiên An An ngủ dưới đất) cho đến tận sau này.
Mùa đông đã đến, thời tiết ngày một lạnh giá. Bên ngoài mọi vật đều được bao bọc bởi một tầng băng tuyết, các con sông toàn bộ đã đóng băng, cây cối đều bị phủ một lớp tuyết dày. Trên khắp các con đường, lớp tuyết đã ngang đến hông của một người lớn, xe ngựa không có cách nào đi được, đi bộ thì không cần phải nói. Thời tiết thế này chỉ có người không cần mạng mới dám ra đường.
Giờ đây, phòng của Diệp Hi Cẩn là phòng sáng sủa, sạch sẽ nhất trong biệt trang. Mọi đồ vật nhìn như vẫn nguyên vẹn nhưng thực chất đã được An An thay đổi khá nhiều. Bộ chăn nệm vỏ bề ngoài vẫn là cái chăn nệm như trước nhưng bên trong đã được An An thay thế bằng nệm được đặc chế từ mủ cao su lấy từ không gian ra. Nhìn chúng có vỏ ngoài cũ kỹ nhưng nếu nằm lên sẽ vô cùng thoải mái. Cái chăn mỏng củ kỹ chỉ xuất hiện khi Đào ma ma đi kiểm tra, còn lại nàng sẽ đổi thành chiếc chăn mới mà nàng đặt mua từ thế giới hiện đại. Dạo này trời mỗi lúc một lạnh thêm, có khi cả tháng Đào ma ma không xuất hiện, chỉ sai nàng hàng ngày xuống bếp lấy thức ăn cho Hi Cẩn. Đào ma ma phát cho nàng số than ẩm ướt, đốt lên có rất nhiều khói lại mau tàn. Số than được An An đổi lại thành than trong hầm xe mà tiểu Vũ chuẩn bị cho nàng. nàng và Hi Cẩn vẫn mặc những bộ đồ sờn củ nhưng bên trong có thêm áo len dày giữ ấm.
Hàng ngày An An vẫn xuống bếp lấy thức ăn nhưng toàn bộ đều bị nàng tẩu tán trong không gian, vì số thức ăn đó đều bị Đào ma ma bỏ thuốc. Mỗi lúc lấy thức ăn, An An thường để lại một ít thức ăn nàng làm cho bà lão nhưng lần nào cũng bị từ chối. Bà lão nói bà tu tiên nên không cần ăn uống. An An cũng không hỏi thêm gì, đến lúc nào đó nàng sẽ biết rõ mọi chuyện về bà lão.
Mọi cố gắng của An An đều được đền bù xứng đáng. Diệp Hi Cẩn càng ngày càng thân thiết với nàng. Hi Cẩn thích nhất là những lúc nàng thân cận với bé. Những lúc nàng giúp bé vệ sinh thân thể như cắt móng tay, móng chân, bé luôn mở đôi mắt tròn xoe nhìn nàng. Hi Cẩn thích nhất nàng vệ sinh tai cho bé, khi đó, bé sẽ dụi dụi cái đầu nho nhỏ vào lòng nàng, An An có thể thấy được khóe mắt bé đỏ hoe ương ướt khiến lòng nàng mềm nhũn ra. Nàng thường xoa đầu, xoa lưng mỗi lúc bé ho dồn dập, lúc đó bé sẽ gắt gao ôm lấy nàng, đầu dựa vào nàng không buông. Những lúc như vậy, An An thường dùng lời lẽ dỗ dành, an ủi bé vượt qua đau đớn bệnh tật. Điều khiến An An vừa đau lòng vừa căm phẫn nhất là vào ban đêm, trời mùa đông lạnh lẽo khiến cơ bắp thằng bé co rút đau đớn, suốt đêm không ngủ được. Những lúc như thế, suốt đêm An An giúp bé xoa bóp tay chân, dùng thuốc rượu xoa bóp cơ thể cho thằng bé bớt đau, mùi rượu thuốc sẽ giúp thằng bé chợp mắt được một lát.
An An vẫn có gắng bồi bổ dinh dưỡng cho thằng bé nhưng bệnh tật, độc tố trong người đã tích tụ quá lâu nên toàn bộ cố gắng của An An cũng không mấy khả quan, da thằng bé chỉ bớt tái, bớt đen đi một chút, còn lại nó vẫn ốm o gầy gò như cũ.
Hằng ngày, An An cho bé tắm bằng nước suối khử độc trong trong không gian, lúc tắm xong, An An nhìn nước tắm đã biến thành một màu đen khiến cho nàng càng thêm căm phẫn lũ súc sinh tại kinh thành kia. Điều an ủi nàng nhất là bệnh tình thằng bé ngày một biến chuyển tốt, độc tố đã dần dần được hóa giải, cơn co rút hằng đêm sẽ ít đi, thằng bé không còn thức trắng đên vì đau đớn nữa. Nàng tin không lâu nữa nàng có thể thấy được một Diệp Hi cẩn trắng trẻo, khỏe mạnh vào một ngày không xa.
An An là một linh hồn dị giới đã 30 tuổi nhưng hiện giờ nàng chỉ là một bé gái 6 tuổi. Việc chăm sóc Diệp Hi Cẩn rất vất vả, hằng ngày nàng còn phải hứng gió tuyết đi đến phòng bếp nhóm lửa, lấy thức ăn, thay than cho Đào ma ma. Dù An An có uống linh tuyền thủy, ăn uống đủ đầy, nhưng cơ thể hiện giờ của nàng vốn đã tệ hại, ốm yếu, gầy gò nay lại gầy gò hơn. Bây giờ, nàng và Diệp Hi Cẩn kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai đều ốm yếu đến đáng thương.
An An mỗi buổi sáng có thói quen pha một cốc sữa to cho nàng và Hi Cẩn. Sau đó nàng dìu thằng bé hoạt động gân cốt thư giãn một chút. Nằm lâu sẽ không tốt áu huyết lưu thông. Giờ đây thằng bé có thể đi khắp phòng mà không phải thở hổn hển như trước nữa.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, bên trong phòng của An An và Diệp Hi Cẩn là một không gian ấm áp, vui vẻ, là thế giới riêng của hai người. Cứ thế An An và Diệp Hi Cẩn trãi qua một mùa đông ấm áp cho đến khi lớp tuyết bên ngoài ngày một ít đi, cũng là lúc An An lại thấy bất an trong lòng. Giờ này bọn người phủ thái tử có lẽ đã