Ông lão không thể làm gì, càng không dám cử động, mồ hôi cứ tuôn xuống.
Nhưng vào giây tiếp theo, tất cả các yêu thú tiến thẳng về phía con quái thú ở trung tâm.
Chúng đây là muốn gì? Vui mừng ư? Không! Gương mặt rất khác lạ! Như muốn chém giết.
Chúng muốn giết thủ lĩnh của chúng? Tình huống gì đây?
Diễn biến thay đổi đột ngột.
Tưởng chừng vào thế ngàn cân treo sợi tóc, thì giờ đây con mồi lại là lão đại của chúng.
Tuy nhiên, một cảm giác rùng mình bao khắp tâm trí ông lão, thôi thúc ông bỏ chạy thật xa, thật xa.
Chỗ này rất nguy hiểm.
Dựa trên cảm tính, ông thúc giục mọi người tránh xa nơi này, đến nơi an toàn mà lánh nạn, rồi nhìn lại chỗ đám yêu thú.
U Minh Thú vẫn ở nguyên vị trí, không lay động, yêu thú thì dừng lại, nhìn lên trời.
Thấy dị thường, Ông lão ngước lên, nhìn lại đêm nay, ngỡ là đêm trăng non.
Bổng chốc, mặt trăng tròn xuất hiện ngay trước mắt mình, lão ta ngỡ ngàng, bấm tính giờ trăng.
Rõ ràng hôm nay là đêm trăng non? Sao trăng tròn lại xuất hiện? Là kẻ nào đã thay đổi nhật nguyệt?
Chưa hết bất ngờ, mặt trăng đang dần tối lại và chuyển màu.
Một màu đỏ máu.
Là Thiên cẩu ăn trăng.
Hơn thế nữa, còn là Nguyệt Huyết.
Điều này thật đáng sợ.
Nguyệt Huyết xuất hiện.
Là thời điểm mạnh nhất của Yêu Tộc, nhất là người của Ma Tộc.
Sức mạnh của chúng sẽ được tăng cường lên gấp nhiều lần, họ lúc đó sẽ là vô đối, không có địch thủ.
Nhìn về U Minh Thú, ma khí bao quanh khắp mình, áp bức vô cùng.
Điều này đã thật sự xảy ra, U Minh Thú giờ đã mất hết lí trí.
Yêu thú vốn đã hung bạo khi Nguyệt Huyết xảy ra, thì U Minh Thú còn hung hãn hơn gấp vạn lần.
Đám thú gào lên ăn mừng cho đêm Nguyệt Huyết, rồi quay lại mục tiêu chính, chúng vận toàn sức mạnh, dồn tất cả tấn công U Minh Thú.
***Bình thường vốn chẳng để tâm, giờ đã mất hết lí tính, kèm sức mạnh đã được gia cường mạnh mẽ.
Trong mắt U Minh Thú giờ toàn là màu xám đen mù mịt, không để bọn yêu thú trong mắt, chỉ thấy chúng vướng chân vô cùng.
Thứ duy nhất để trong tâm mắt Y, chính là nguồn sức mạnh mạnh mẽ đang tỏa ra hào quang sáng lấp lánh ở phía rất xa, cách khoảng nữa hòn đảo, đang chạy thẳng hướng Bạch Thiên Sơn.
Là Nhiếp Minh Nguyên.
U Minh Thú giờ ngay lúc này chỉ muốn giết cậu nhóc, nuốt trọn máu, thịt, và sức mạnh; muốn được nhìn thấy nổi sợ hãi, lời van xin tha chết trong cơn quằn quại, đau đớn của cậu nhóc ; không phải ăn ngay tức khắc, mà nhấm nháp từ từ, từng miếng một, đầu tiên tay trái, đến tay phải, hai chân; hết các chi, vẫn còn phần thân, xách lên, khoan cái phần đầu một vòng, để lộ phần não non mềm, đó là bộ phận ngon nhất của con người, thơm ngậy nhưng không thấy béo, và xúc từng miếng một, cảm nhận từng hương vị một cách trọn vẹn.
Thật sảng khoái.
Một cảm xúc khoái lạc, bi3n thái đang vận hành trên tâm trí của Y.
U Minh Thú nở nụ cười quỷ dị***.
Nhưng trước tiên, phải dọn đường đã, quá nhiều kì đà cản trở.
U Minh Thú tạo một không gian lĩnh vực đỏ rực, kèm theo vài tia sét đen, bao trọn toàn bộ yêu thú, và xa hơn nữa.
Ông lão rùng mình khi lĩnh vực sắp tiến tới mình.
Phải