Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 35


trước sau

CHƯƠNG 35

Hách Đằng bị Tô Dật Tu nhìn chăm chú đến độ chột dạ, nhưng nghĩ lại, mình ngồi xe anh ta là vì không bắt được taxi mà, hơn nữa, mục đích cuối cùng không phải vì muốn đến đây một chuyến sao.

“Anh ta là chủ của Tráng Tráng, em và Đại Bảo muốn đến đây thăm anh, không bắt được xe, anh ta nói mình có xe nên cho đi nhờ.”

“Có xe cho đi là lên à?” Tô Dật Tu thật hận rèn sắt không thành thép, “Lỡ như hắn ta là dân lừa đảo thì sao? Lỡ như hắn ta đưa em đến chỗ lạ gì thì sao?”

“Anh nói anh ta là trộm chó à? Được rồi, thật ra em cũng từng nghĩ vậy, nhưng, Tráng Tráng đáng yêu như vậy, nên em không nghĩ thế nữa, huống chi thái độ của anh ta lại rất chân thành… Chắc không phải trộm chó đâu.”

“Ngu ngốc!” Tô Dật Tu mắng cậu, “Anh đang lo cho em.”

Trong lòng Hách Đằng rất ấm áp, anh ấy không lo cho con chó, mà lo cho mình. Rồi lại nghe Tô Dật Tu nói tiếp: “Đại Bảo đi rồi còn biết tự tìm đường về, em đi lạc có biết tự về không chứ?”

“…” Hách Đằng giận run người, “Dù IQ của em không cao bằng nó, anh cũng không tế nhị một chút được à!!!”

Tô Dật Tu xoa ót cậu, kề sát trán cậu, “Anh thích em ngốc như thế!”

“Ai ngốc!” Hách Đằng vừa ngượng vừa giận, lúng túng đẩy anh ra, “Như em rõ ràng là ngây thơ.” Nói xong cũng tự thấy xấu hổ.

“Ha ha, Đại Bảo dạy em đúng không?”

Hách Đằng trừng anh, “Em không bắt được taxi nên ngồi xe anh ta đến đây, có sao đâu.”

Tô Dật Tu nhụt chí, chuyển thành tiếng thở dài, “Lần sau nếu cần đi nhờ xe, thì nhất định lên xe phải gọi điện thoại cho anh, như vậy không chỉ cho anh biết em có đang an toàn không, nếu gặp phải người xấu, nghe em báo hành trình, ít nhất cũng sẽ kiêng dè hơn nhiều.” Anh cúi đầu chầm chậm vuốt ve tay Hách Đằng, “Có thể cuối tuần anh mới về, đừng để anh lo lắng được không?”

“Hừ hừ, em đâu phải con nít, huống chi…” Huống chi trước đây từng bị hại thảm như vậy, sao mà không biết đề phòng chứ, “Bỏ đi bỏ đi, em biết rồi, sẽ cẩn thận mà. Còn nữa, cảm ơn anh.”

“Có phải nhớ anh không?”

“Đúng vậy, nhớ anh, cũng nhớ mèo con nữa.”

Tô Dật Tu bật cười, không thể giấu nổi vẻ yêu chiều trong mắt, “Rửa tay thanh trùng, tự mở tủ lấy áo của anh đi.”

“Em tự đi à?”

“Đi đi, nó cũng khỏe nhiều rồi, anh ra ngoài xem người kia thế nào.”

Hách Đằng nghiêm túc rửa tay và thanh trùng, tìm thấy cái áo blouse trắng có thêu tên Tô Dật Tu trên túi áo trong ngăn khử trùng, lấy ra cẩn thận nâng trên tay, tuy là thú y, nhưng cậu cảm thấy Tô Dật Tu chẳng hề thua kém các bác sĩ trong bệnh viện lớn chút nào, thậm chí còn giỏi hơn bọn họ. Dù sao thì các chức năng trong cơ thể động vật cũng không tốt như con người, hơn nữa khó chịu gì cũng không nói được.

Nhìn quanh, tuy không có ai, nhưng Hách Đằng vẫn cảnh giác nhìn ra cửa như ăn trộm, đưa chiếc áo lên mũi, mùi ozone không dễ chịu mấy, nhưng đây là áo của Tô Dật Tu, bình thường anh vẫn mặc thứ này làm việc trong đây, chữa trị cho rất nhiều sinh mệnh nhỏ, nghĩ đến thôi đã thấy hơi kích động. Trong đầu tự nghĩ tới mùi mồ hôi thoang thoảng khi Tô Dật Tu vừa vận động xong thường ngày, hoặc là mùi xà phòng nhẹ sau khi tắm.

Không kiềm được cười thành tiếng, cảm thấy mình ngốc muốn chết, lại đi ôm áo của ai đó suy nghĩ bậy bạ.

“Có chuyện gì vui thế, nói anh nghe được không?”

Hách Đằng giật mình rúc vào góc tường, thấy Tô Dật Tu lẽ ra phải đang ở bên ngoài đã đứng sừng sững đó từ bao giờ, “Anh anh anh, anh vào từ bao giờ?”

Tô Dật Tu nín cười xoa mũi, “Không nói được không?”

“… Phắc!”

“Không ngờ em lại thích anh đến thế.” Tô Dật Tu trở tay đóng cửa, tiến từng bước đến gần.

Căn phòng nhỏ không người lạ, Tô Dật Tu mặc áo trắng, mùi thuốc tiệt trùng thoang thoảng, hành động ngu xuẩn của mình khi nãy…

Hối hận cũng không còn kịp rồi, nhất định là cậu hỏng não rồi mới đi làm chuyện đáng khinh như thế, “Vậy…” Cậu muốn tìm lý do, vì như bây giờ thật sự quá mất mặt, “Khi nãy lúc em định mặc vào thì nghe có mùi, cho nên ngửi thử.”

“À” Tô Dật Tu gật đầu, “Thì ra em thích mùi sau khi khử trừng bằng tia cực tím, sao không nói sớm, có muốn ngửi thêm chút nữa không?” Anh đứng trước Hách Đằng, ép cho cậu không cựa quậy được.

“Không không không, không cần đâu.” Đùa à, ánh mắt cứ như muốn ăn thịt người, ai thèm ngửi chứ.

Tô Dật Tu đưa tay ôm cậu, gác cằm lên vai cậu cười khì khì, tâm trạng không tệ, “Có gì mà không dám nói? Có gì đâu mà không dám nhận. Anh thích em, anh thích mùi hương trên người em, thích lúc em giận, thích lúc em cười, thích lúc em ngu ngơ, thích lúc em nghiêm túc chải lông cho Đại Bảo, thích lúc em chuẩn bị bữa tối trong bếp, thích lúc em ngủ, thích lúc em vừa thức dậy còn đang ngơ ngác, thích lúc em tắm, cả lúc em cắn người, thích em cãi nhau với người khác vì anh, thích lúc em thẹn quá thành giận, vậy, em có biết anh thích nhất là gì của em không? Hửm?”

Giọng không cao không trầm, vẫn như khi nói chuyện thường ngày, nhưng lại đang nói những câu khiến người ta đỏ mặt, vốn cứ nghĩ người như Tô Dật Tu nói được một câu “Anh thích em” là hết mức rồi, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần anh sẽ không nói gì, nhưng không ngờ, dưới tình huống này, không hề báo trước mà nói một hơi nhiều như vậy.

Trong tai chỉ toàn thích em thích em, Hách Đằng hạnh phúc đến độ sợ hãi, sợ mình không giữ được, “Em, không biết.”

Tô Dật Tu dán sát vào môi cậu, khe khẽ nói lời yêu, “Anh thích nhất, là lúc em thích anh.”

“Nói nhiều quá.” Mấp máy môi, liền chạm vào môi anh.

Đụng nhẹ một cái, “Vậy em có hiểu chưa, thầy Hách Đằng?”

“Nghe hiểu rồi, bác sĩ Tô.”

Âm cuối cùng biến mất giữa đôi môi hai người, Hách Đằng bám chặt vào vai Tô Dật Tu, chiếc áo blouse vẫn vắt trong tay.

Nụ hôn kết thúc, Hách Đằng hổn hển thoáng tách khỏi Tô Dật Tu, vừa định nói thì lại bị hôn, không biết quyết tâm bao nhiêu cậu mới đẩy anh ra được một chút, “Không được hôn nữa.” Giọng khi nói hơi run.

Tô Dật Tu liếm môi, “Đúng là không hôn nữa được.” Nhắm mắt bình tâm lại, anh cho tay vào túi áo, “Có thứ này tặng em.”

“Cái gì?”

Nhìn vào lòng bàn tay anh vừa mở ra, bên trong là một thứ dài nhọn màu đen hơi xám, không biết có phải khi thích ai thì sẽ tiếp được sóng điện não của người đó không, gần như chẳng cần suy đoán, cậu cầm thứ đó trong tay hỏi: “Đây là, mỏ trên của con vẹt đó?”

“Nói chính xác là thứ trên mỏ, mỏ nó dài ra, trở thành thứ này.”

“Tặng em?” Đây là một món quà kỳ cục khác từ sau viên sỏi thận, “Lúc cắt xuống chắc là đau lắm, con vẹt đó phối hợp không?”

“Có gây mê mà, lúc cắt cũng không thể cắt hết, chỉ cắt một phần, rồi sau này lại mài bớt.” Tô Dật Tu một tay chống lên tường, nhìn Hách Đằng lật qua lật lại thứ trong tay, nhìn không rõ sắc mặt, “Thích không?”

“…” Hách Đằng nhếch nhếch khóe môi, thứ này thì có nói là thích được không? Nhưng mà, “Là anh tặng thì em đều thích hết, độc nhất vô nhị đó, không ai tặng thứ này đâu.”

Tô Dật Tu hí hửng, “Anh nghĩ nhất định em sẽ thích.”

“…” Em kì dị vậy sao! Cho thứ đó vào túi, “Em vào thăm mèo con.”

“Anh…”

“Tô! Có bệnh nhân, một con thằn lằn tiêu chảy!” Người bên ngoài gọi.

“Mau đi đi.” Hách Đằng đẩy anh ra ngoài, “Chăm chỉ làm việc.”

“Anh còn chưa nói xong.”

Hách Đằng kéo cổ anh xuống hôn một cái, “Được chưa? Đi đi.”

Tô Dật Tu phơi phới mở cửa ra ngoài.

Hách Đằng dựa vào cửa thở dốc, trời ạ! Khi nãy suýt chút là mình… bíp, không thể nói ra được! Cấm trẻ em! Mất mặt quá đi! May mà đẩy anh ấy đi rồi, nếu không đúng là không biết làm sao để kết thúc.

Mình hôn môi với một người cùng giới là đã ấy ấy lắm rồi, đúng là không thể nghĩ tới, không dám nghĩ tới, rõ ràng trước đây mình thẳng đến không thể thẳng hơn, thời thanh xuân hừng hực toàn mơ thấy mấy em gái dịu dàng rồi bíp bíp.

Sở dĩ nói khó tìm được tình yêu đích thực, hẳn là chỉ tình yêu đồng tính! Ai ngờ được tình yêu đích thực ở ngay bên cạnh mà còn cùng giới chứ, cho nên mới khó tìm. Nhất định là thế.

Hôm nay mèo con đã khỏe hơn trước rồi, nhìn ra được nó đã khỏi dần, nhiều chỗ trên da đã bắt đầu kéo vảy, quá trình này tương đối khó chịu.

“Ngứa lắm không?” Lúc chỗ bị thương trên cánh tay mình kéo da non rất ngứa.

“Meo”

Hách Đằng đưa tay, mèo con híp mắt, đã sẵn sàng để được sờ, nhưng cuối cùng cậu vẫn không đưa tay xuống.

“Meo”

“Chờ mày khỏi rồi tao lại sờ mày, bây giờ, không được.” Da trên đầu mèo con vẫn chưa lành. Cậu đưa tay đụng đụng vành tai nó.

Tai mèo rung rung, rất đáng yêu. Tuy bị rách mất một mảnh.

“Được rồi, lần sau tao lại đến thăm mày nhé, tạm biệt.”

Lúc ra ngoài tiện đường Hách Đằng ghé thăm con chó, trí nhớ của nó rất tốt, thấy cậu từ trong cửa sổ thủy tinh đã kích động vẫy đuôi há miệng hà hà, vẫy tay với nó, vẫy đuôi mạnh hơn.

Khi ra ngoài, trong phòng điều trị đã có rất nhiều người, mấy con chó ngồi nằm trên ghế chờ, rất ngoan, hệt như người chờ gọi số vào khám bệnh. Có vẻ như khó chịu nên chúng nó cũng biết chủ nhân đưa đến đây để khám bệnh, rất phối hợp.

Ai, chủ yếu vẫn là Tô Dật Tu nhà mình giỏi!

Dáng vẻ đắc chí bị Bành Tường nhìn thấy, anh ta lầm bầm nói: “Sao môi đỏ thế, vào trong làm gì rồi?”

Hách Đằng vội che lại, “Nóng trong người.”

“Ha ha ha, Tô Dật Tu không hay rồi.”

“Đừng nói bậy, chúng tôi rất thuần khiết.”

“Cậu nói gì?” Bành Tường trêu chọc, “Cậu nghĩ tới thứ gì vậy? Nào, nói cho anh đây nghe nào, tôi không nói với ai đâu.”

Hách Đằng rất thông minh chọn ngậm miệng.

Bành Tường thì cứ cười gian kéo Hách Đằng vào góc dùng âm lượng chỉ hai người nghe được dạy dỗ cậu, “Thật ra tôi biết quan hệ giữa hai người.”

Hách Đằng ngây người.

“Nhưng, cậu cũng biết, Tô cậu ấy không có kỹ thuật, cậu có biết không có kỹ thuật biểu thị điều gì không?”

Hách Đằng lắc đầu, “Không biết.”

“Biểu thị cậu sẽ bị đau, sẽ thấy đau lắm.”

Bóp trán, may là không phải “rất đau”, nếu không cả đời này cậu cũng không dám đối mặt với cái tên của mình.

“Có muốn anh đây dạy cậu không?”

“Sao lại là anh dạy tội?”

“Vì tôi chí công vô tư.”

Chờ đã, “Sao anh biết kỹ thuật của anh ấy không tốt?” Cậu không tin là Tô Dật Tu sẽ nói chuyện này với người khác.

Bành Tường dụi mũi, “Tự dưng tôi nhớ ra mình còn việc bận, tạm biệt.” Tốt bụng định làm chuyện xấu, nhưng càng giải thích càng mơ hồ, tẩu vi thượng sách.

Hách Đằng nhìn bóng lưng đang bỏ trốn Bành Tường, không nhịn được cười, chắc chắc kỹ thuật của Tô Dật Tu không tốt, anh đâu có kinh nghiệm với người cùng giới, nhưng, cậu không ngại cùng học tập tiến bộ với Tô Dật Tu.

Thế là trong đầu xuất hiện đủ loại hình ảnh cấm trẻ em, lúc cậu hoàn hồn lại, thì dường như không có phản xạ có điều kiện khiến cậu nhớ đến tình cảnh không rét mà run trước khi sống lại như lần xem phim đen.

Sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại quá, công của Tô Dật Tu không thể không ghi.

“Đại Bảo?” Hách Đằng sợ quấy rầy những con vật khác, nhỏ giọng gọi.

Đại Bảo từ phòng Tô Dật Tu ra, hai mắt Hách Đằng sáng rực, “Đại Bảo, ai cột tóc cho mày đó!”

“Tôi cột cho nó đó, đẹp không?” Cô tiếp tân giơ tay.

Trên đỉnh đầu Đại Bảo cột thành một cái đuôi ngựa, cột hết chỗ lông rẽ ra hai bên trên đỉnh đầu lại, đuôi tóc cao cao, vuốt ra sau, đúng là, cũng đẹp lắm, làm nó trông sáng sủa hơn nhiều, đầu cũng ngẩng cao hơn, ánh mắt cao quý hơn.

Hách Đằng quyết định giao lưu một chút, gặp đồng môn, “Tôi cũng từng thắt bím cho nó, nhưng hình như nó không thích nên tôi không thắt nữa.”

“Thắt bím thì không được, thắt xong sẽ cứng lông không phiêu bồng chút nào, cột lên như thế này thì được, phần sau vẫn có thể phất phới đúng không.”

“Đúng.” Hách Đằng thầm xoa tay liên tục, muốn về nhà cột hết lông Đại Bảo lên.

Càng nghĩ càng nóng lòng, cậu đi tới trước phòng điều trị quơ tay với bác sĩ Tô, “Em về trước nha.”

“Em chờ anh một phút, anh viết đơn thuốc cho nó nữa là xong.”

Tô Dật Tu dặn người chủ trong thời gian này ngoài cho ăn và uống thuốc thì không được bất ngờ làm phiền con thằn lằn, đừng nhìn nó chọc nó mãi, để nó thích nghi với hoàn cảnh, chú ý nhiệt độ và độ ẩm trong ***g nuôi, giữ cho khô ráo sạch sẽ.

Người chủ mang con thằn lằn đi, lúc này Hách Đằng mới nhớ
ra, “Tráng Tráng đâu?”

“Đi trước rồi, chiều bọn họ sẽ đến phỏng vấn.”

“Tốt quá.” Mắt Hách Đằng sáng lấp lánh, “Anh sắp lên tivi rồi.” Tuy đã biết Tô Dật Tu sẽ lên tivi, nhưng không ngờ lại nhanh thế này, quả nhiên vì sau khi sống lại mình đã lựa chọn khác cho nên rất nhiều chuyện cũng thay đổi, những thay đổi ấy khiến cậu gặp được Tô Dật Tu, yêu Tô Dật Tu, nhưng không biết những thay đổi ấy có ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ không.

“Không phải do em đưa đến sao, sao lại không vui?”

“Không có.”

“Yên tâm.” Tô Dật Tu bảo đảm, “Anh chung thủy lắm.”

Nói đến chung thủy, “Anh thấy Tráng Tráng cứ sáp vào Đại Bảo không?”

“Có thấy.”

“Ha ha, anh nghĩ Đại Bảo sẽ nói gì?”

“Chúng ta không thể đâu, mi đừng mơ mộng hão huyền nữa, ta sẽ không yêu đương với chó! Lại còn là con chó đực khó coi!”

“Ha ha ha ha!” Hách Đằng cười to, “Giống hệt như em nghĩ, Đại Bảo nhất định sẽ nói những lời đó!”

Tô Dật Tu nhìn Hách Đằng đang cười rất vui vẻ, hai mươi ba tuổi thì phải thế này, như vậy mới đúng.

“Này.” Bị anh nhìn đến ngứa ngáy cả người, “Em đi đây.”

Tô Dật Tu nhìn đồng hồ, “Hay là em chờ anh một chút, bữa trưa cùng dùng cơm?”

“Không được không được, em về đây, bên này anh bận lắm, huống chi chiều nay còn có phỏng vấn, không quấy rầy anh nữa.”

“Anh thích em quấy rầy anh mà.”

“Em chờ anh về nhà.”

“Tiễn em ra.” Tô Dật Tu lấy tiền trong ngăn kéo, “Đi.”

Chào tạm biệt mọi người, Tô Dật Tu đứng bên đường đưa tay bắt xe, một chiếc dừng lại, anh đưa tài xế năm mươi tệ, nhờ đưa một người một chó về nhà.

Nhận gấp đôi tiền xe, tài xế thấy con chó cũng sạch sẽ liền đồng ý.

Mở cửa bảo Hách Đằng và Đại Bảo lên xe, lớn tiếng dặn, “Xuống xe rồi phải gọi điện cho anh ngay, đến nhà cũng phải gọi cho anh, nghe thấy chưa? Nếu không anh sẽ báo cảnh sát.”

Hách Đằng biết mấy câu này anh nói cho tài xế nghe, cũng biết Tô Dật Tu thật sự không yên tâm, gật đầu rất ngoan, “Em biết mà. Anh yên tâm đi.”

“Đại Bảo, trông chừng cậu ấy.”

Đại Bảo lập tức trở nên cảnh giác, khí thế cũng khác bình thường.

Tài xế nắm vô lăng không dám lên tiếng.

Xe chạy đi, Hách Đằng quay lại nhìn Tô Dật Tu vẫn đứng đó một cái, trong lòng nói nho nhỏ, mau về đi, bây giờ em đã bắt đầu nhớ anh rồi.

Xe taxi không rộng như xe của Tô Dật Tu, hơn nữa Hách Đằng và Đại Bảo đều ngồi ghế sau, khó tránh hơi chật, Đại Bảo khoác hai chân trước và đầu lên đùi Hách Đằng, nửa người sau ngồi dưới sàn, Hách Đằng vuốt ve đầu và sống lưng nó, “Mệt rồi đúng không?” Ở trong công viên chạy nhanh như vậy, chắc chắn là mệt rồi.

Đại Bảo không nhúc nhích yên lặng mở to mắt hưởng thụ Hách Đằng âu yếm, trong lòng Hách Đằng đã bắt đầu tỏa bong bóng hồng phấn rồi, thấy Đại Bảo cao ngạo mà cô độc như thế, hơi đau lòng, tuy một mình tự do tự tại không gì ràng buộc, nhưng vẫn chỉ là một mình, cũng sẽ thấy cô đơn và buồn chán, vào những lúc thất vọng lo lắng bất lực sẽ hy vọng có một người chìa tay ra với mình. Đại Bảo nhất định cũng thế.

Chờ khi Tô Dật Tu về, bàn bạc với anh thử, có cần tìm bạn cho Đại Bảo không. Nghĩ tới vấn đề này, hình ảnh Tráng Tráng há miệng không ngừng hà hà hà đột nhiên nhảy ra trong đầu Hách Đằng.

Không được không được! Tuy là tính cách của Tráng Tráng thật sự không tệ, dù Đại Bảo có thờ ơ với nó đến mấy, nó vẫn sáp tới như thường, ở người bầu bạn tốt nhất thì đương nhiên phải có phẩm chất dùng mặt nóng dán mông lạnh[1], nhưng, Tráng Tráng là đực mà! Hơn nữa còn không cùng giống, giao lưu với nhau không sao chứ? Lỡ như hôm nào Đại Bảo thấy nó phiền quá…

Nghĩ đến cảnh Tráng Tráng ngã xuống đất co giật, lòng Hách Đằng lạnh buốt.

Nếu không có Đại Bảo hẳn cậu sẽ thích Golden hay Samoyed, nhưng cậu đã có Đại Bảo rồi, Tráng Tráng, chấm dứt mối tình đơn phương không tương lai của mày đi, tụi mày thật sự không thể nào đâu.

Từ khi Hách Đằng dính vào Tô Dật Tu thì sóng não cũng chạy thẳng xuống, cậu triệt để quên rằng giữa hai người cùng giới cũng có thể có tình bạn thuần khiết.

Xuống xe, Hách Đằng hỏi Đại Bảo có muốn tưới hoa không, hôm nay uống nhiều nước. Chờ nó tưới xong thì Hách Đằng lại đi dạo với nó một lúc, vì muốn để nó ị đã rồi mới về nhà.

Về nhà rồi, dù sao trong nhà cũng có mình cậu, Tô Dật Tu cũng không về, đơn giản cởi áo thun bán *** chỉ mặc quần lót sửa sang cho Đại Bảo, sau đó rửa tay chuẩn bị làm thịt viên cho Đại Bảo ăn, cậu học được trên mạng.

Nhân thịt bò, bột bắp, khoai tây cà rốt hấp chín rồi nghiền nát, rau băm nhỏ, một ít gan heo rồi tới trứng, sữa.

Cậu nhìn nhìn chỗ đồ trong chậu inox, ừm…

Đại Bảo tự chơi trong phòng một lúc, rồi ngây người một lúc, tự khen thêm lúc nữa, xong thì ngồi trước cửa bếp với Hách Đằng.

Sao hôm nay Nhị Bảo chỉ mặc quần lót vậy? Mông tròn tròn nhìn giống cái màn thầu quá, chỉ tiếc ta đây không thích ăn màn thầu.

Lúc Hách Đằng trộn đồ ăn rồi vo thành viên cho vào nồi hấp xong quay lại nhìn Đại Bảo thì tư thế của ngài vẫn không hề thay đổi.

“Ít nhất nửa tiếng nữa mới ăn được, mày có đói không?”

Đại Bảo bất động, nó nhìn nhìn cái nồi, trong đó có đồ ăn ngon làm cho mình, chờ vậy.

Hách Đằng điên cuồng thầm khen mình anh minh, không cho nó thấy lúc chưa trộn xong, nếu không chắc chắn nó không chịu ăn.

Hấp chín thịt viên rồi để một lúc cho nguội, Hách Đằng bẻ từng viên cho vào bát, Đại Bảo đứng bên cạnh chờ không vội ăn, thịt viên rất thơm, nghe mùi lại thấy đói, tuy là làm cho chó ăn, nhưng thành phần đều là đồ ăn của người, lại còn rất tươi, cho nên mình thử một miếng chắc không sao nhỉ!

Len lén bẻ một miếng, muốn bỏ vào miệng, nói văn hoa là kiểm duyệt thành quả lao động. Đại Bảo thấy Hách Đằng định ăn, liền xề tới, mắt nhìn đăm đăm vào miệng và tay Hách Đằng, càng lúc càng gần.

Bị nhìn thẳng tắp như vậy Hách Đằng đành phải chuyển hướng, bỏ đồ ăn vào miệng Đại Bảo, nuốt xong rồi Đại Bảo thò chân kéo bát tới trước mặt mình, ăn vài miếng chợt dừng lại. Sau đó, nó đẩy bát tới trước mặt Hách Đằng.

“…” Là sao? “Không ngon?”

Đại Bảo cúi đầu ăn vài miếng, rồi nhìn Hách Đằng không nhúc nhích, lại đẩy đẩy bát tới trước mặt Hách Đằng, Hách Đằng đột nhiên hiểu ra, rất cảm động!

“Đại Bảo, mày ăn đi, tao không ăn.”

Đại Bảo lại đẩy, đã không thể đẩy thêm được nữa, bát của nó chạm vào mũi chân Hách Đằng rồi.

Thật sự không cần cùng ăn với mày đâu mà!

Hách Đằng tâm sự chuyện nhân sinh với Đại Bảo một chút, sau đó Đại Bảo không ép cậu ăn nữa, tuy trong mắt có chút thất vọng.

Ăn cơm dọn dẹp xong, một người một chó bắt đầu nghỉ trưa, tối nay Tô Dật Tu không về nên không cần đặc biệt chuẩn bị bữa tối, cho nên Song Bảo thanh thản cùng ngủ đến tối tăm trời đất, hậu quả là đến tối không hề buồn ngủ. Trong khu nhà rất an toàn, vào đêm có bảo vệ tuần tra, Đại Bảo cũng rất yên lặng không sủa lung tung, không làm phiền người khác nghỉ ngơi, Hách Đằng dẫn Đại Bảo đi dạo đến gần một giờ mới về nhà.

Đại Bảo không biết nịnh nọt, cũng không lấy lòng chủ, nhưng từ cách nó đi sát không rời và ánh mắt luôn vây quanh Hách Đằng, Hách Đằng biết càng lúc nó càng có tình cảm với mình. Sau khi tóm được ba Đại Bảo rồi lại tóm con, trong lòng Hách Đằng lúc này đang có cảm giác như “cuối cùng cũng vào nhà rồi”.

“Con trai?” Hách Đằng ôm Đại Bảo cười ngây ngô.

Nửa đêm mơ mơ màng màng cảm thấy có người cạnh giường mình, cậu đã quen chuyện Đại Bảo chạy vào phòng mình lúc ngủ rồi, đóng cửa cũng không ngăn được nó, không mở mắt ra nổi, cảm thấy mình chỉ vừa ngủ không được bao lâu, “Đại Bảo, đừng phá, nằm xuống ngủ.” Cậu lầm rầm.

Không động tĩnh, nhưng một lúc sau cậu nghe thấy tiếng thở dài.

Bây giờ thì cậu không mơ màng nữa, cảm nhận được có người ngồi cạnh giường mình. Tô Dật Tu về nhà ba mẹ rồi, vậy người đang ngồi cạnh cậu là ai? Cậu nhắm mắt nhưng đầu nhanh chóng suy nghĩ, lúc về nhà chắc chắn đã khóa cửa. Hơn nữa nếu có người vào, Đại Bảo không thể không sủa! Đại Bảo!

Cậu giữ tư thế nằm nghiêng nắm chặt chăn, lưỡng lự, lên tiếng hay không đây, giả vờ ngủ hay là liều mạng với hắn ta?

Hay là đột nhiên trùm chăn lên đầu hắn, rồi chạy ngay? Chỉ cần tốc độ của mình nhanh thì hẳn sẽ không sao.

Cậu túm chặt chăn ngồi bật dậy giơ tay định trùm xuống, lại bị người kia nắm chặt tay, sau đó là giọng nói quen thuộc: “Là anh là anh, đừng sợ.”

Hách Đằng căng thẳng thở phì phò, há miệng kinh ngạc nói: “Không phải anh về nhà ba mẹ à? Sao đã về rồi?” Trong phòng tối đen, cậu đưa tay định bật đèn.

Tô Dật Tu giữ lấy cậu, “Đừng bật.”

“Sao vậy?” Hách Đằng nhận ra Tô Dật Tu không ổn, cậu không nghe lời anh, vẫn vặn đèn lên, “Trời đất! Anh gặp tai nạn xe à!!!”

“Không phải.” Tô Dật Tu gãi đầu, “Bị ba anh đánh.”

Hách Đằng không nói được gì, đưa tay sờ khóe môi anh, ánh sáng của đèn bàn không đủ những vẫn thấy được là sưng rất to, nếu mở đèn tường thì thật không dám nhìn nữa? “Anh về nhà hai bác không vui à? Sao lại đánh anh?” Cậu vội xuống giường, “Anh chờ một lát, em chườm cho anh.”

“Anh come out.” Tô Dật Tu kéo tay cậu, “Anh nói với ba mẹ rồi.”

“…” Thật sự hơi quá rồi, Hách Đằng không phản ứng lại được, “Cho nên?”

“Cho nên em không còn cơ hội hối hận, cũnng không có cơ hội rời xa anh.” Nói nhiều thì miệng sẽ đau, vết thương lại tét ra, máu chảy, anh đưa tay quẹt cho Hách Đằng xem, “Anh đã đến thế này rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

“…”

Ps: Tô Dật Tu: Mau an ủi anh đi.

Hách Đằng: An ủi thế nào? Muốn em nói mấy câu ngọt ngào hay âu yếm hả?

Tô Dật Tu: Tự lên đây, ngậm cái miệng bên trên lại, mở cái bên dưới ra.

Hách Đằng: (#‵′)

.

[1] Ví von thái độ nhiệt tình đối với người cư xử lạnh lùng với mình. Đăng bởi: admin


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện