Bằng một lí do nào đó, sau ngày xảy ra hiểu lầm, quan hệ của Tư Niệm và Phong Diên có chút thân thiết hơn.
Phong Diên ở nhà không còn quá lạnh nhạt hay kiệm lời, anh nói chuyện và cười nhiều hơn, thậm chí còn đã biết cách trêu đùa Tư Niệm và con trai.
Anh đi làm về sớm hơn mọi khi, mỗi khi về đều thấy Tư Niệm đang nấu ăn trong bếp.
Anh có vẻ đang dần ỷ lại vào chàng bảo mẫu, trước kia những việc lặt vặt chưa từng nhờ đến cậu, vậy mà bây giờ sơ hở là Tư Niệm lại nghe thấy tiếng anh.
“Châu Tư Niệm!”
Giọng Phong Diên vang ra từ nhà tắm.
Nghe vậy Tư Niệm mặc dù đang bận nấu ăn nhưng vẫn nhanh chóng chạy đến trước cửa hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
“Lấy khăn tắm cho tôi.”
Cho đến khi Phong Diên bước từ trong phòng tắm ra, anh lại vừa lau tóc vừa nói: “Châu Tư Niệm, cái áo dài tay màu than đen của tôi đâu rồi?”
“Sáng nay tôi đã giặt nó rồi.
Chắc bây giờ cũng khô rồi đó.
Anh ra ngoài ban công xem.” Tư Niệm đứng trong bếp cũng vừa mải mê xào nấu vừa đáp.
Phong Diên nghe xong vậy mà lại thản nhiên bước tới sofa ngồi cùng Bảo Bảo đang xem tivi.
Anh lau hết nước trên tóc xong liền vắt khăn lên thành sofa, sau đó thì lấy máy sấy trong ngăn tủ kéo.
“Châu Tư Niệm, cậu nấu xong chưa?”
Đúng lúc này Tư Niệm cũng đã mang món cuối cùng ra bàn ăn.
Cậu rửa tay và tháo tạp dề ra xong liền tới bên anh hỏi: “Tôi xong rồi, sao vậy? Anh vẫn chưa lấy áo vào sao?”
“Cậu sấy tóc cho tôi.” Phong Diên dứt câu thì đưa máy sấy ra.
Chuyện này có vẻ Tư Niệm cũng đã quen nên cậu không chút phản ứng nào, vô tư nhận lấy.
Trong khi đang sấy tóc Tư Niệm còn không quên nhắc: “Lát nữa xong rồi anh ra lấy áo vào mặc đi nha.
Cứ cởi [email protected] như vậy thì sẽ bị cảm đó.”
Phong Diên lúc này đang thoải mái hưởng thụ sự an nhàn khi không phải làm gì.
Anh khoanh tay, nhắm mắt, đầu dựa vào thành sofa cho cậu tuỳ ý sấy tóc.
“Lát nữa cậu lấy cho tôi.”
Một lần khác, sau khi tắt đèn đi ngủ, Tư Niệm vừa trèo lên giường hai tay liền xoa xoa vào nhau.
Mặc dù đã mở máy sưởi nhưng thời tiết bên ngoài hôm nay chỉ có 5 độ C, ở trong phòng vẫn còn khá lạnh.
Cậu vừa trèo lên giường được vài phút, Phong Diên bỗng nhiên kéo chăn lên qua đầu, xích lại gần cậu.
Tư Niệm ở phía trên nhìn xuống ngơ ngác hỏi: “Phong Diên à, anh sao vậy? Lạnh lắm sao?”
Phong Diên ở phía dưới chăn cũng ngước lên.
Vẻ mặt anh lúc nào cũng lạnh lùng, điềm tĩnh như thế.
Anh thản nhiên gật đầu.
“Tôi bây giờ vẫn còn lanh.
Tôi muốn ôm cậu, được không?”
Nghe đến đây, hai má Tư Niệm bỗng chốc ửng lên.
Cậu vừa ngại ngùng, vừa lúng túng.
Cậu căn bản là không hiểu tại sao anh tự nhiên lại đưa ra cái đề nghị này.
“Anh thực sự… muốn ôm tôi?”
“Cậu ghét bỏ tôi sao?”
“Aa… đương nhiên là không.
Nhưng mà… bình thường phải có quan hệ yêu