Sáng hôm sau, Phong Diên thức dậy, vừa ra ngoài đã thấy căn phòng yên lặng trống trơn.
Tư Niệm đâu? Tại sao hôm nay anh lại không thấy cậu đang loay hoay trong bếp như mọi ngày nữa? Bấy giờ anh mới đề ý, trên bàn từ khi nào đã xuất hiện hai đ ĩa cơm chiên trứng, một ly cà phê và một ly nước ép rồi.
Hai đ ĩa cơm này quả thực là quá quen thuộc rồi.
Là món ăn đầu tiên mà cậu làm cho anh và Bảo Bảo.
Tên nhóc Tư Niệm này vậy mà lại thật bất cẩn.
Cậu lại quen tay trang trí cả đ ĩa cơm của Phong Diên giống của Bảo Bảo rồi.
Ngoài những thứ đó, trên bàn còn có một tờ giấy note: “Đây là bữa sáng của hôm nay nhé! Tôi pha cả cà phê và nước ép, nếu anh không thích nước ép, cứ việc đổ đi.”
Đảo mắt nhìn quanh, trên tủ lạnh lại có một tờ như thế nữa: “Tôi đã mua đầy đủ nguyên liệu rồi nhé! Nhờ anh nhắc người mới là không cần mua thêm nữa đâu.”
Không chỉ vậy, trên ngăn tủ đựng ly cũng có.
“Những chiếc ly cũ của anh tôi chưa vứt đi đâu.
Chúng đều ở đây.
Nếu anh không thích những chiếc ly tôi mua, cứ bỏ đi nhé!”
Phong Diên dường như đã nhận ra điều gì đó.
Anh bỗng nhiên có chút hoảng hốt, vội vàng chạy vào phòng mở tủ ra xem.
Quả nhiên, một nửa chiếc tủ của anh đã hoàn toàn trống trơn.
Tư Niệm đã âm thầm dọn đồ và rời đi từ sớm.
Không hiểu sao sau khi cậu đi rồi anh lại cảm thấy căn hộ của mình thật trống vắng.
Trước kia anh vẫn luôn sống trong sự trốn vắng thế này sao?
“Ba nhỏ…” Nghe tiếng Bảo Bảo, anh giật mình quay ra.
Thằng bé đã dậy từ khi nào và bây giờ đang đứng trước cửa phòng anh.
Đôi mắt tròn xoe ngó nghiêng một lúc.
Ngay cả thằng bé cũng dường như nhận ra điều gì đó.
Nó lập tức chạy khắp nhà, miệng không ngừng gọi: “Ba nhỏ! Ba nhỏ ơi!”
Vậy là Tư Niệm chính thức bước ra khỏi cuộc sống của anh và con trai anh từ ngày hôm nay.
Anh sẽ không bao giờ được nghe giọng và nhìn thấy hình bóng cậu lần nào nữa.
Cảm giác này cũng thật quen quá.
Anh có phải đã từng có cảm giác này trước kia rồi?
Sau khi anh giải thích rằng Tư Niệm đã nghỉ việc và sẽ không quay lại nữa rồi, Bảo Bảo từ lúc đó mặt vô cùng buồn, cũng không mở miệng nói câu nào nữa.
Thằng bé chỉ ngồi lì trên sofa cả ngày cùng cuốn tập vẽ.
Nó vẽ thứ gì đó mà đến anh cũng chẳng hiểu là gì.
Bữa sáng trên bàn hôm nay không ngon.
Không phải do Tư Niệm nấu tệ đi, mà là do cả Bảo Bảo và Phong Diên đều không có tâm trạng.
Ăn sáng xong rồi, Phong Diên bất giác nhìn sang ly cà phê bên cạnh.
Không biết vì lí do gì, anh lại đem nó đổ đi.
Thực ra từ khi cậu tới anh đã không còn muốn uống cà phê, nước ép đã trở thành thức uống mà anh thích nhất.
Anh cũng dứt khoát vứt đi bộ ly cũ trong khi anh đã từng nói không cho phép cậu thế những chiếc ly mới vào.
Phong Diên vậy mà lại luôn nói những lời trái