Sau khi nán lại trên giường vài phút, Tư Niệm cuối cùng vẫn lết cái cơ thể mệt mỏi cùng tinh thần nặng nề ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài cậu có chút giật mình khi thấy Phong Diên lúc này đang ngồi chình ình ở bàn ăn, mặt tối sầm, một tay cầm ly cà phê, một tay chống lên trán.
Anh bây giờ trông không khác gì một ông cụ 80 bị mất ngủ.
Nhìn sắc mặt không được tốt như vậy, có vẻ đêm qua anh thực sự không ngủ được chút nào.
“Chưa ăn sáng mà uống cà phê, anh sẽ bị đau bụng đó.”
Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ ấy, dứt lời Tư Niệm liền vào bếp, bắt đầu nấu bữa sáng cho Bảo Bảo và Phong Diên.
Phong Diên cứ ngồi đó một hồi lâu, Tư Niệm đang nấu ăn thì bỗng nhiên nghe tiếng chuông điện thoại.
Tưởng của mình, không ngờ lại là của anh.
“Có chuyện gì?” Phong Diên bắt máy với chất giọng lạnh nhạt.
Đầu bên kia nói gì đó một lúc, anh lại trả lời một cách thẳng thừng: “Không.”
Cúp máy.
Lại một loạt những tiếng chuông tin nhắn vang lên từ điện thoại anh.
Anh cầm lên đọc một cách thờ ơ, sau đó thì bấm bàn phím trả lời với khuôn mặt vô cảm.
Sau khi ăn sáng, Phong Diên thay đồ ra ngoài.
Nhìn bộ đồ hôm nay anh mặc, Tư Niệm biết anh không phải đi làm.
Cậu không quan tâm nhiều, chỉ có điều, anh vừa ra ngoài, lại đến điện thoại cậu reo.
“Bác sĩ Trương, có chuyện gì sao?”
Nhìn cái tên ‘bác sĩ Trương’ hiện lên, trong lòng Tư Niệm phút chốc liền trở nên nơm nớp lo sợ.
“Đừng căng thẳng.
Tôi gọi tới không phải để thông báo tình hình nguy hiểm gì của mẹ cậu.
Chỉ là, dạo gần đây tôi không thấy cậu tới thăm bà ấy.
Cậu bận gì sao?”
“À, không, tôi…”
“Tôi không có ý tọc mạch gì đâu.
Chỉ muốn báo cho cậu là, hôm nay mẹ cậu có chút tỉnh táo hơn thường ngày, bà ấy nói muốn gặp cậu.
Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để cậu trò chuyện với bà ấy.
Cậu có thời gian không?”.
ngôn tình ngược
Đến đây, vẻ mặt Tư Niệm liền hiện rõ sự vui mừng.
Cậu vội vàng trả lời: “Tôi sẽ đến ngay.
Nhờ anh nói với mẹ tôi như vậy nhé!”
Cúp máy, Tư Niệm nhanh chóng đi thay quần áo, cho cả Bảo Bảo và cho cả bản thân mình.
Vì Phong Diên không có ở nhà, nhà bà nội Bảo Bảo lại cách đây khá xa, không còn cách nào cậu chỉ đành đưa thằng bé cùng đi.
Có gì sẽ nói với mẹ thằng bé là con trai của một người bạn.
Vậy là cậu đưa Bảo Bảo đi xe buýt tới một trạm cách bệnh viện không xa.
Vốn cậu định đi taxi vì sẽ được đưa đến tận nơi, nhưng đi taxi sẽ đắt hơn, vả lại một đoạn từ trạm xe tới bệnh viện cũng không quá xa, cậu có thể đi bộ được.
Vừa xuống xe Bảo Bảo chợt ngước lên nhìn cậu hỏi: “Ba nhỏ, chúng ta đi đâu vậy?”
Tư Niệm nhìn nhóc con dịu dàng mỉm cười.
“Chúng ta tới bệnh viện thăm bà ngoại.
Là mẹ của ba.”
Có lẽ vì Bảo Bảo từ khi gặp cậu tới giờ chưa từng