Đến tối, trước khi đi ngủ, Phong Diên vừa tắm xong bước vào phòng liền thấy Tư Niệm từ lúc nào đã ngồi bên giường một cách nghiêm túc.
Cảm giác có chuyện không ổn sắp xảy đến, anh vốn định làm lơ nhưng không ngờ Tư Niệm lại trực tiếp mở lời:
“Phong Diên, tôi muốn nghỉ việc.”
Câu nói ngắn gọn cùng chất giọng lạnh lùng của cậu đã khiến anh giật mình.
Phong Diên quay người, nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
“Em rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Tư Niệm cũng ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt kiên định.
“Anh muốn tôi nói gì?”
Không biết từ lúc nào Phong Diên lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng trước sự thay đổi kì lạ của con người này.
Sự bất lực cùng sự khó chịu vì nhận thấy cậu không coi bản thân anh ra gì hoà trộn lại khiến toàn bộ sự kiên nhẫn của anh gần như tiêu tan.
“Châu Tư Niệm, em đừng đùa với tôi.”
Phong Diên mặt tối sầm, hạ giọng xuống thật thấp.
Những lúc như thế này anh trông rất đáng sợ, Tư Niệm biết rõ, cậu thực sự đã chọc giận anh rồi.
Ấy vậy mà cậu lại đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Cậu là đang muốn anh phải tức giận hơn nữa, đến mức cảm thấy cậu thật chướng mắt rồi đuổi cậu đi.
“Anh đoán xem, tôi có rảnh rỗi đến mức ở đây chơi đùa với anh không?”
“Là em khi trước tha thiết cầu xin tôi đừng đuổi việc.
Bây giờ vẫn là em, nhưng lí do gì mà em lại muốn thôi việc chứ?”
Nghe đến đây, với tâm thái thản nhiên, Tư Niệm đứng dậy, bước tới gần Phong Diên, chăm chăm nhìn vào mắt anh, nghiêng đầu nói:
“Vậy thì tôi nghĩ anh nên tự mình nhớ lại… lí do khi trước tôi tha thiết cầu xin anh đừng đuổi việc là gì?”
Như bị một xô nước tạt thẳng vào mặt, dù không có động tĩnh mạnh, Phong Diên trong phút chốc vẫn bị giật mình.
Sao lại thành ra thế này? Tư Niệm tuy rằng đã thay đổi, nhưng anh chưa từng nghĩ, sẽ có ngày cậu lại nói chuyện với anh bằng giọng điệu kiêu ngạo như thế này.
Không muốn tin.
Phong Diên vẫn cố chấp hỏi:
“Ý em là gì?”
“Phụt! Haha!!” Một lần nữa, Tư Niệm bật cười, vẻ mặt lúc này lại càng thêm mỉa mai.
“Anh có vẻ ngây thơ hơn tôi tưởng nhỉ? Khi trước tôi cầu xin anh để tôi ở lại, là vì khi đó tôi cần tiền, cần tiền đóng viện phí cho mẹ.
Bây giờ tôi muốn nghỉ việc, còn lí do gì nữa? Đương nhiên là tôi đã đủ tiền rồi.
Vậy thì cớ gì mà tôi phải tiếp tục ở lại làm cái công việc ô sin hèn hạ này chứ?”
Nghe xong những lời này, Phong Diên như chết lặng.
Anh căn bản không muốn tin, lại càng không dám tin chàng trai vốn hiền lành, tốt bụng trước mặt bây giờ lại thốt ra những câu nói khốn nạn như thế.
Trong thoáng chốc, một loạt những hình ảnh vụn vỡ về nụ cười, sự vui vẻ, dễ thương của Tư Niệm chợt vụt qua trong đầu anh.
Và giờ người trước mặt anh là ai? Ngoại hình, giọng nói, tất cả đều rất giống Châu Tư Niệm, nhưng chắc chắn đây không phải là cậu, đúng không?
Nhìn dáng vẻ sững sờ của anh, Tư Niệm vẫn vô tư cười nói: “Vì tôi đã đủ tiền rồi… nên tháng lương cuối cùng này anh không cần trả cho tôi nữa.
Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi