Trước vẻ mặt và những lời nói chân thành của Phong Diên, cuối cùng cuộc đấu tranh tư tưởng của Tư Niệm cũng có hồi kết.
Cậu rốt cuộc vẫn là đặt cược niềm tin của mình vào thứ tình cảm mà cậu dành cho anh một lần nữa với hi vọng bản thân sẽ không phải chịu thêm bất kì tổn thương hay đau đớn nào.
Khoảng thời gian này đối với cậu thực sự đã vô cùng tồi tệ rồi.
Cậu không muốn sau này sẽ có thêm bất kì khoảng thời gian nào tồi tệ như vậy nữa.
Tư Niệm nhìn người đàn ông bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe, miệng lắp bắp nói:
“Tôi tin anh… thêm một lần nữa… được chứ? Tôi sẽ… không có thêm bất cứ lần nào… phải đau khổ trong sự hiểu lầm của chính bản thân mình nữa… phải không? Anh không nói dối tôi đúng không? Anh yêu tôi mà… đúng chứ?”
Cảm thấy bản thân có lẽ đã thành công trong việc đem lại niềm tin cho cậu, Phong Diên lúc này không thể kìm được sự vui mừng mà lập tức vòng tay qua ôm cậu vào lòng, lần nữa cảm nhận sự ấm áp mà đã lâu rồi anh không được cảm nhận lại từ chàng trai này.
Anh ôm chặt cậu trong lòng, gục đầu vào vai cậu, hạnh phúc nói:
“Đúng.
Tôi yêu em.
Tôi sẽ không để em phải hiểu lầm hay chịu thêm bất cứ tổn thương gì sau này nữa.
Về nhà với tôi nhé.
Tôi nghĩ tôi không thể rời xa em lâu được đâu.
Bảo Bảo cũng rất nhớ em.
Thằng bé thậm chí còn cạch mặt tôi vì tôi không mang em quay về với nó.
Tôi hứa, tôi sẽ làm cho em hạnh phúc.
Tin tôi một lần nữa, được không?”
Đến đây, Tư Niệm không thể nhịn thêm mà liền khóc oà lên trong lòng anh.
Giống như lần đầu tiên mà anh hiểu lầm cậu, sau khi giải quyết xong tất cả, cậu cũng đã khóc nấc lên như một đứa trẻ trong lòng anh thế này.
Không biết vì lí do gì mà cả anh, cả cậu đều rất thích cái cảm giác này.
Có lẽ là vì cậu có thể an tâm mà trút hết mọi tủi thân, buồn bã luôn giấu kín trong lòng, còn anh thì có thể lần nữa trở thành chỗ dựa cho cậu, an ủi cậu, để cậu an tâm ở trong lòng mình mà khóc.
“Tôi sẽ làm hết sức để em trở thành người của tôi sớm nhất có thể.”
Nghe vậy, Tư Niệm ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt dỗi hờn, kìm nước mặt lại mà uất ức nói:
“Tôi biết… là bác gái đã kể tất cả với anh rồi.
Nhưng mà… mặc dù tôi thích anh… tôi cũng không dễ dãi với anh đâu nhé.
Anh mà không cố gắng… đừng mơ tôi trở thành của anh.”
“Được.”
Tư Niệm vừa dứt câu Phong Diên lại ôm cậu vào lòng thật chặt.
Anh lại dụi đầu vào vai cậu như thể muốn kéo dài mãi mãi khoảnh khắc này.
Tối hôm đó, bà Khương vừa nấu ăn xong thì thấy Phong Diên trở về.
Nghe tiếng mở cửa, bà quay lại nhìn chằm chằm con trai bằng ánh mắt