Kể từ hôm đó, ngày nào đối với Tư Niệm cũng trôi qua một cách êm đềm.
Chớp mắt cái cậu đã làm công việc bảo mẫu cho Bảo Bảo ở nhà Phong Diên được 2 tuần rồi.
Mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, kể cả việc sáng nào cậu cũng phải dậy sớm, đi xe bus một chặng đường dài tới nhà Phong Diên.
Đến tối muộn thì lại phải bắt taxi đi một chằng đường tương đương về nhà.
Tất cả những công việc vặt vãnh khi trước cậu cũng đều đã xin nghỉ rồi.
Vì chỉ cần làm bảo mẫu ở nhà Phong Diên gần 1 năm thôi là cậu có thể trả được chi phí phẫu thuật cho mẹ.
Hôm nay Phong Diên không đi làm.
Dù được nghỉ ở nhà nhưng anh cũng không rời chiếc máy tính, mặc kệ Tư Niệm và Bảo Bảo ở một bên chơi với nhau.
Tư Niệm mở tivi cùng Bảo Bảo xem phim dành cho trẻ em.
Bảo Bảo ít khi xem điện thoại hay tivi, thằng bé thích đọc sách.
Thấy đứa trẻ này nhìn những đứa trẻ trong phim mặc quần áo nhiều màu sắc mà mắt sáng long lanh, Tư Niệm đã sớm hiểu ra, nhóc con đã chán những bộ quần áo chỉ có hai màu đen trắng.
Cậu quay sang nhìn Phong Diên đang tập trung làm việc, không nhịn được liền hỏi: “Phong Diên, có phải anh là thủ lĩnh của một băng đảng mafia gì đó không?”
Nghe đến đây, Phong Diên quay sang, cau mày khó hiểu.
Anh đưa một tay lên đẩy kính rồi hỏi: “Cậu hỏi vậy là có ý gì? Nhìn tôi giống giang hồ lắm sao?”
Tư Niệm lập tức lắc đầu.
“Tôi chỉ là thấy anh rất có tố chất, à không, rất có khả năng.
Hơn nữa, cả anh và Bảo Bảo quần áo ngày nào mặc cũng chỉ có hai màu đen trắng.
Anh thì có thêm màu xanh đen và màu vàng be nữa, hình như còn có cả màu nâu, nhưng mà Bảo Bảo thì… Thật chẳng giống con trai của một người bình thường gì cả.”
Dù vậy, Phong Diên vẫn thờ ơ, tiếp tục quay đầu về phía máy tính.
“Mafia gì chứ? Là tôi không biết nên chọn gì ngoài những bộ đồ như vậy thôi.”
Nghe xong Tư Niệm bất lực thở dài một hơi.
Ông trời ban cho anh ta khuôn mặt đẹp trai đúng là thật phí phạm.
Cậu quay sang phía Bảo Bảo, nhẹ nhàng hỏi nhóc con: “Bảo Bảo, con có thích những bộ quần áo như vậy không? Chú chọn cho con một bộ nhé?”
Bảo Bảo lập tức quay sang nhìn Tư Niệm bằng ánh mắt lấp lánh.
Đúng như cậu nghĩ, thằng bé rất thích những bộ đồ sắc màu.
Tư Niệm mở điện thoại lên, vào ứng dụng Taobao, cùng nhóc con tìm thử một bộ.
Cậu chợt lướt thấy một bộ đồ liền thân màu vàng hình gà con liền quay sang nhìn Bảo Bảo một lượt.
Nhóc con mà mặc bộ đồ này chắc hẳn rất dễ thương.
Hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Chỉ có điều, buổi chiều, Phong Diên về nhà lấy ít đồ, không ngờ lại